BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

VÉC-TƠ TÌNH BẠN [11L]

Với nhau. Thả bước trên mấy con phố, bước chân đưa tâm hồn tôi đến một góc yên tĩnh ngoài công viên. Bầu trời hiền dịu với những đám mây bàn bạc sao buồn ảm đạm. Làn gió thoáng qua, một chiếc lá rùng mình tách khỏi cành như đuổi theo cơn gió, nhưng không kịp, nó chao đảo, nghiêng ngả rồi đáp xuống đất."Ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu? Tại sao phải chia lìa nhỉ ?". Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ miên man. Dẫu biết rằng không nên ích kỉ giữ lại tất cả để rồi trôi vào quên lãng nhưng lòng tôi vẫn xôn xao đến lạ. Bỗng một giai điệu nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên xoá tan cái trầm lắng của không gian và của tâm trạng: " Gọi tên tôi nghe bạn thân hỡi, có tôi luôn cùng chia sớt. Khi vấp ngã có tôi bên cạnh... ". Quay ra sau, trái tim tôi nhẹ nhàng rung lên trước một nụ cười rạng rỡ và ấm áp:
- Tớ có thể ngồi đây không?
Bao nhiêu can đảm và lời lẽ bướm hoa bay đâu mất, lúng túng bối rối xâm chiếm tôi:
- Uhm... Tất nhiên rồi! Mời cậu ngồ!
Đó là một thiếu nữ trạc tuổi tôi. Nhẹ nhàng mỉm cười, cô ngồi.
- Sao cậu ngồi một mình thẫn thờ vậy ?
- À, tớ chỉ nghĩ vu vơ thế thôi. Thế cậu tên gì ?
- Tớ là Bảo Trân. Nhà tớ ở dưới quê. Tớ mới chuyển về thành phố này học thôi. Tớ là thành viên của gia đình AkX, trường THPT chuên Lê Quý Đôn.
- Tuyệt quá! Tớ cũng là lữ khách từ huyện Tuy Phước, hiện cư ngụ ở ngôi nhà Lí K10 - Tôi sung sướng reo lên.
- Ôi! Thế thì tốt quá! Vậy là chúng mình có nhiều điểm chung đấy nhé! Quê mình rất đẹp với những rặng dừa xanh thẳng tắp, những cánh đồng bạt ngàn. Bao nhiêu trò chơi dân dã của lũ nhỏ quê mình nơi ấy luôn luôn sống động trong lòng tớ.
- Có vẻ bạn yêu quê lắm?
- Vâng. Bây giờ cậu nói đi, có tâm sự gì mà bạn lại ngồi một mình.
- MÌnh cần tìm một thứ …
- Là gì vậy, tớ có giúp được cậu không ?
- Cảm ơn Trân nhưng thật sự tớ cũng chưa biết nó là gì nữa!
Cười, lần thứ ba Trân cười. Nụ cười ấy cho tôi ngàn mơ ước.
- Có những điều rất gần gũi, thân quen nhưng ta không nhận ra, mãi đi tìm hạnh phúc nơi chân trời mà có ai ngờ hạnh phúc ngay trong tầm tay. Cậu biết không, trên thế giới này, tình bạn là một trong những tình cảm thiêng liêng nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho con người đấy!
“ Hì, Trân chỉ nói thế thôi chứ mình không tin nổi. Bạn bè chẳng qua là vui đùa phút chốc thôi. Mặc kệ, được quen Trân là tốt lắm rồi!”
- Ê cậu đang nghĩ gì vậy ?
- À không, cũng muộn rồi, Trân ở đâu để mình đưa về.
Chờ bong Trân khuất xa sau những ngôi nhà thấp bé, tôi lại đuổi theo những suy nghĩ và ngẫm lại lời nói của Trân.
… Từ hôm ấy, con đường đến trường nắng không còn mờ nhạt, gió không còn hững hờ mà mỗi bước chân của tôi, nắng gió sân trường vui đùa. Giữa bản nhac mà nhac luật xô bồ, tôi đã tìm được một nốt nhạc thật trong trẻo, giữa muôn vàn màu sắc, tôi đã chọn được một màu cho riêng mình và quan trọng nhất là tôi đã có một véct tơ cho các định luật của trái tim – véc tơ tình bạn. Gốc của véc tơ ấy cho tôi tìm lại được chính mình đến với cảm xúc nhiều cung bậc, chiều của nó hướng đến tương lai, đến với chân trời mở rộng thêm xa,đầy thơ mộng, phương của véc tơ tình bạn song song với con đường tôi bước, định hướng cho tâm hồn và độ lớn của véc tơ là nguồn sức mạnh đưa tôi bay cao, bay xa. Điều kì lạ là véc tơ tình bạn ấy “lớn” dần theo thời gian, giữ nguyên gốc, phương chiều nhưng tăng lên về độ lớn làm cho tôi cảm thấy ấm áp, vững tin vô cùng.

Tôi và Trân thường xuyên trao đổi bài vở, giúp đỡ các môn không phải “sở trường” của nhau. Nhờ biết Trân mà tiềm năng ngoại ngữ của tôi được phát hiện và phát triển nhiều, tôi cũng cố gắng mang đến những phương pháp giải bài tập và tư duy ở các môn tự nhiên. Nhiều hôm. Chúng tôi cũng học ở thư viện rồi đi khắp ngõ ngách thành phố tìm những nhà sách, hiệu sách cũ để tìm mua những quyển sách hay. Cũng qua Trân, tôi biết được nhiều bạn mới, chúng tôi lập thành một nhóm học tập khá hiệu quả. Và mùa thi chợt đến, bồi hồi nhìn phượng rơi. Những ngày thi căng thẳng bao nhiêu là bấy nhiêu mong ước cháy bỏng đến kì nghỉ hè vui tươi. Khi ấy, tôi có thể về quê chơi, được đi giữa những hàng dừa tươi mát như sự mát mẻ giữa mùa hè mà Trân đã đem lại cho tôi. Ôi chao! Cứ tượng tượng đến giây phút ấy là tôi lại sướng cả ngươig.

Năm học cũng khép lại với kết quả khá mĩ mãn. Vội vàng đến tìm Trân cho những ý nghĩ, kế hoạch hè của mình. Thế nhưng thật bất ngờ, thật choáng váng, Trân đã chuyển về quê, không còn học ở đây nữa. Tâm trí tôi rối loạn trong những suy nghĩ như tơ vò. Trước tiên là nỗi thất vọng, buồn bã choáng ngợp cả không gian, tâm hồn. Cảm giác như bay lên mây rồi bị rơi tõm xuống, đau đớn vô cùng. Bao dự định tan biến mất, tôi rã rời cả người, không thể chấp nhận được sự thật, mọi thứ đổ vỡ! Thế rồi tôi tự đặt ra bao câu hỏi, nguyên nhân cho sự ra đi này của Trân – sự ra đi không một lời tạm biệt. Chẳng hiểu sao, tôi toàn nghĩ đến những lí do tiêu cực, nào là đó là một người tầm thường, giờ đã không còn thích ứng với môi trường này nữa, nào là đã vi phạm điều gì ghê gớm đến nỗi … Từng ngày như thế cứ lặng lẽ trôi qua trong cô đơn và bong tối. Và có lẽ đó là một khoảng trống không thể lấp đầy trong long tôi nếu có ngày hôm ấy …

Trời thu hiền diệu và trong lành, tôi đến trường để chuẩn bị cho năm học mới, từ nhóm bạn hôm nào, tôi biết được một tin sét đánh mà lúc đó tôi không thể tin nổi vào tai mình: “Ba của Trân vừa mất”. Bạn thật dễ dàng tưởng tượng lúc ấy tôi cảm thấy thể nào?. Mọi thứ xung quanh tôi dường như không tồn tại, hình như có ai đó bóp chặt trái tim tôi làm tôi không thở nổi. Ngày Trân chuyển trường cũng là ngày ba Trân bị tai nạn rồi mất sức lao động. Điều đó làm kinh tế gia đình Trân không thể đủ sức cho Trân tiếp tục ở đây. Trong một cơn tai biến, thần chết đã cướp mất người cha của Trân, chỗ dựa của cả gia đình Trân. Không cần nói gì nữa, tôi đã hiểu hết tất cả. Tự xem mình là bạn thân với Trân mà không biết gì về hoàn cảnh gia đình bạn ấy! Chưa một lần quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của Trân để rồi giờ đã muộn. Tôi chạy ào vào công viên, tìm đến ghế đá ngày nào, ngồi, khóc. Thương Trân bao nhiêu thì tôi giận mình bấy nhiêu. Thình lình, tôi nhận ra có người tiến lại. Một cô gái nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước tới, đôi mắt sưng lên và đỏ ửng. Tôi như bất động, không ai thốt ra một lời nào và mọi lời lẽ bây giờ đều vô vị. Rụt rè tôi đưa tay nắm lấy tay Trân, đôi bàn tay nhỏ bé, gầy đi nhiều. Trân đưa ánh mắt buồn man mác nhưng thiết tha nhìn tôi, tôi nhìn đáp lại rồi cả hai đứa nhìn lên bầu trời cao. Giây phút đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất khi hơi ấm của tình bạn cộng hưởng mạnh mẽ nhất. Tôi nghĩ đến những hành động, ý nghĩ cho tình bạn trong tương lai mà thấy nhẹ nhõm hơn và có lẽ Trân cũng vậy. Hai đứa cầm tay nhau chìm vào bong chiều buông xuống yên bình, lặng lẽ.

Nguyễn Quang Khải
Lí khóa 10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét