BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

HỌC KỲ THỨ 24 [12T]

Học kỳ thứ 24 của đời học sinh đã đến. Bây giờ, mình đang đi những bước cuối cùng thời học sinh. Như thơ Giang Nam đã nói :


“Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường

Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ.”

Đời học sinh thật đẹp ! Thế giới mới đang chờ !
Thời gian vẫn trôi những dòng chảy của riêng nó, cuộc đời vẫn mở ra những khung cảnh mới tươi đẹp. Những gì bắt đầu rồi sẽ kết thúc, 18 tuổi mình đã sẵn sàng chia tay chiếc áo trắng bước vào cuộc sống rộng lớn đang chờ đón.
Ở Quy Nhơn không có tiềng gà nhỉ (?!). Trời tầm sáng yên ắng lạ, con phố vẫn ngủ một giấc ngủ im lặng như một khoảng lặng dài của bản phối khí còn bao nhiêu cao trào phía trước. Đâu đó tiếng chân người đi thể dục sớm, tiếng xe máy lạc lõng của những người đi làm. Gió vẫn thổi những hồi nhẹ lùa ra biển lớn (gió đêm ấy mà). Một ngày học nữa sắp bắt đầu và một ngày học nữa cũng sắp qua đi.
12 năm không phải là quãng đời dài nhưng đủ để lưu lại trong chúng ta những suy tư và kỉ niệm. Lớp một, đã ai biết đâu là trường, là cô, là bài học, là thước kẻ, bút mực và... tình bạn. Một cậu bé, cô bé thơ ngây được bố mẹ chăm chút từ sáng sớm rồi dến trường và hòa vào quãng đời mới. Ngây thơ và non dại, đã ai hiểu những tươi vui và buồn tiếc sắp tới. Lớp hai, mình đã thấm thía những bài học cô giảng, bàn tay cô kiên trì chỉ mình những nét bút đầu tiên, những nét sổ thì đậm, nét lên hay nét ngang thì thanh, mình đã cười khi đua vui cùng bạn bè và biết khóc khi bố mẹ trách về con điểm màu xanh trong những bài kiểm tra mình học cho thói lười biếng và cẩu thả. Lớp ba, mình tưởng rằng đã lớn, mình mong một nét của riêng mình, những câu nói cửa miệng của riêng ta, những nét chữ, kiểu chữ mong dấu ấn của riêng ta, có những lần dám cãi lại bố mẹ và cô giáo, những vụ gây gỗ cùng bạn bè và những lời xin lỗi gượng giụ. Oi. Ngây thơ ! Lớp bốn, con đã biết yêu, yêu ba mẹ vất vả qua những bài văn viết về gia đình, yêu cô giáo hiền dịu qua những bó hoa ngày của cô, yêu người bạn học chung đã bốn năm rồi, yêu cô bé ngồi sau lưng. Lớp năm, đã biết thế nào là thi cử, và nhận ra nhiều điều mới của cuộc sống, lần đầu tiên thấy bác phượng ngoài cửa sổ đã già, già hơn rất nhiều khoảng thời gian mình nhận thức, mình đã hiểu thế nào là thời gian (dù chưa nghe đến thuyết tương đối về thời gian và không gian). Mình nhận ra nét lam lũ của cô bán bánh bèo trước cổng trường, nỗi vất vả của cô giáo khi thấy cô mệt mỏi những giờ lên lớp vì gia đình còn nhiều chuyện để lo hơn lũ học trò thơ dại này. Rồi thi, và thế là “tuổi búp trên cành” đã qua đi.
Mái trường nơi mình đã cố gắng bó suốt 12 năm học sao mà thân thương.
“Vẫn mãi trong tôi thuở học trò
Sau những nhọc nhằn lòng thanh thản
Nhớ về một thời đầy ước mơ.”
Nguyễn Đình Xuân
Ở nơi đó, mình đã trưởng thành, ở nơi đó, mình đã biết làm phép tính, biết hình học, biết máy cơ đơn giản, biết về phản ứng oxi – hóa khử, biết về động năng, bao nhiêu thức của nhân loại mình đã tiếp thu. Nhưng, đâu là điều làm nên mình hôm nay? Đó là tâm hồn mình đã lớn. Cám ơn mái trường đã cho mình hiểu thế nào là cái tôi, cái ta, thế nào là gia đình, xã hội, đất nước và nhân loại, đâu là tình bạn, tình yêu, đâu là lòng vị tha. Cám ơn đã đưa đến cho mình những ước mơ, những hoài bão và hi vọng, cám ơn đã đem đến niềm tin cho bao nhiêu thế hệ mới. Cấp Một rồi cấp Hai, con người đã lớn, lớn không phải vì cao lên mà lớn vì tâm hồn được bồi đắp.
Tình bạn, đó là điều quý giá nhất mình có được. Đã bao lần mình nghi ngờ vào tình bạn rồi cũng lại nhận ra đâu đó văn có một tình bạn đích thực. Mình không có nhiều bạn, và những người bạn thân cũng đã bảo mình như sống trong một “tần số” của riêng mình, nhưng những gì càng quý giá càng đáng trân trọng. Thời học trò ai mà chẳng có bạn. Vô tư và hồn nhiên, tình bạn nhưng làn nước mát xoa dịu những lúc trời nắng gắt hay như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm những giá lạnh mà con người trải qua. Bạn ơi hãy trân trọng và tin vào những gì mình có, 6 tháng nữa sẽ xa nhau. Nhớ ! Nhớ quá ! Kỷ niệm là mãi mãi mà.
Tình thầy cô. Đó là thứ tình cảm dường như hơi không công bằng, Mỗi người chỉ có hai mươi mấy người thầy nhưng mỗi người cầm đò lại chở bao nhiêu thế hệ qua sông. Đã là thầy thì mãi mãi là thầy. Mai này con lớn, có thể mình sẽ đến những chân trời mới, xa hơn, cao hơn, rộng hơn nhưng về với nơi đã nuôi dưỡng mình, mình vẫn là một người trò trước thầy đã già, đã qya bao năm tháng, hiểu cuộc đời và truyền lại cuộc đời cho chúng con. Thầy đã dạy con đánh vần, dạy con viết số, dạy con phải biết đổ axit vào nước để mà pha loãng nó. Thầy cho con thấy trái đất này vẫn quay những vòng quay bất biến, cho con thấy con người đã đấu tranh gian khó thế nào cho tự do và bình đẳng. Thầy đã giảng cho con nỗi đau của con người và khơi dậy trong con những rung động trước cuộc sống này, cho con biết phải đấu tranh vì hạnh phúc, trân trọng hạnh phúc mình và tin vào hạnh phúc. Thầy đem con ra khỏi những suy nghĩ ngây ngô và làm con trưởng thành. …
Học trò là gì nhỉ ? Câu hỏi thật bâng quơ nhưng khó ai định nghĩa. Cũng không hẳn ai cũng cảm nhận được, có biết bao người không trải qua tuổi học trò và cũng biết bao người đã sống không xứng đáng với tuổi học trò quý giá. Nhưng với mình, tuổi học trò là quãng trời mình trưởng thành từ nhà trường để chuẩn bị bước vào cuộc đời, để rồi “tan ra thành trăm con sóng nho”, sống và cống hiến.
Mặt trời lên rồi. Mình đoán vậy vì đã thấy ánh sáng rọi vào khung cửa sổ, và không phải là ánh sáng phản xạ của mặt trời dưới đường chân trời. Trời chuyển sáng, đường phố trở mình đang dần tỉnh. Xe cộ đã tấp nập hơn, đâu đó tiếng còi giành đường, vài người phóng nhanh. Những người tập thể dục đã về dần, thoáng nghe tiếng họ bàn về ngày làm việc mới, những dự án còn dang dở. Sóng biển rì rào, gió từ ngoài khơi bắt đầu thổi vào phố, thổi vào cuộc sống nơi đây. Ở miền biển là thế, ban ngày gió thổi vào đất. Và cuộc sống sắp bừng tỉnh qua một đêm , ồn ào, rộn rã, vui tươi, cực nhọc, buồn bã, mệt mỏi. May quá, mình con chưa phải đi học.
Tương lai rồi sẽ ra sao. Đó là một điều bí ẩn, bí ẩn còn hơn những quy luật vật lý hiện đại, chẳng ai đoán trước được. Mình chỉ hiểu một điều, hơn nữa năm nữa mình sẽ rời xa mái trường trung học này, bước vào cuộc đời của riêng mình.
Mình là một người được sinh ra ở thế kỷ XXI này, mình còn trẻ, mình sẽ sống và phải sống một cuộc đời ý nghĩa. Mái trường đã cho mình hành trang để bước vào cuộc đời. Cuộc sống tương lai bắt đầu từ những gì mình có, đã học được ở hiện tại. Thế hệ này cần một vốn kiến thức sâu rộng. Sự phát triển của khoa học là theo hàm số mũ, chúng ta đã bỏ qua nhiều cơ hội, thế hệ cần phải nắm bắt lấy thời cơ, cần phải biết biến tri thức học được ngày hôm nay thành nguồn vốn, công cụ sản xuất cho tương lai. Mình phải cống hiến những gì đã học cho cuộc sống và sáng tạo nên những giá trị tri thức mới để những kiến thức mà thầy cô đã hằng bao công sức truyền đạt không trỏe nên vô nghĩa, công việc là của mình phải lựa chọn và dốc hết sức cho công việc để xây dựing xã hội, hòa nhập vào quá trình vươn lên của loài người. Người ta nói nhân loại có thể sẽ là một chủng tộc vĩ đại trong vũ trụ, điều đó bắt đầu từ chính chúng ta có làm gì được cho cuộc sống này.
Cuộc đời vốn là một hành trình đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc đó không chỉ là một bài học công dân 11, đó là một điều cao cả mà tất cả chúng ta luôn vươn tới , dù nó tồn tại trong hình dạng này hay hình dạng khác, có thể là hạnh phúc cá nhân, hạnh phúc gia đình, hay hạnh phúc của tầng lớp, của nhân loại. Trên con đường đến với mục đích cuộc sống , chúng ta không thể quên đi niềm tin , không thể thiếu bản lĩnh sống, không thể bỏ qua tình yêu, không thể không chấp nhận thất bại. Mái trường này đã nuôi dạy chúng ta, đã giúp chúng ta đối mặt được những thử thách đó, mái trường này đã chắp đôi cánh thiên thần vào đôi giày để chúng ta bay trên những ước mơ, để chúng ta đến nơi chúng ta cần đến, nơi này chờ đón chúng ta và nơi chúng ta chờ đón. Để bước vào cuộc được, ta cũng cần một con tim.
Mươì hai năm học sắp trôi qua rồi, mười hai năm áo trắng tươi đẹp sắp trôi qua rồi. Ta sực nhìn lại chính ta. Ta đã làm gì để xứng đáng với 12 năm được ba mẹ, thầy cô nuôi dưỡng. Ta đã học tập chăm chỉ? Ta đã từng làm ba mẹ vui mỗi khi kết thúc một năm học với tấm giấy khen mới ? Ta đã sưởi ấm cho bạn bè? Hãy nhìn vào bao nhiêu bạn cùng ta lứa tuổi, bao nhiêu phải vượt hàng cây sễ đến trường, bao nhiêu bạn phải đọc sách qua những ngón tay để thấy rằng ta vẫn còn may mắn. Dù chỉ còn 6 tháng, ta vẫn phải cố gắng để ta tự hào rằng mình vẫn là một người xứng đáng với tấm áo tráng thời học trò.
Dạo quanh một lượt trên net mình lại thấy những câu chuyện học trò thật xót xa. Thế hệ này đã khác xưa rất nhiều. Hãy nhìn vào giơ tan học,bao nhiêu chiếc áo trắng ngoài phố, bao nhiêu kiểu mẫu, bao nhiêu hình thức, những sáng tạo và thêm thắt của người thợ may hiện đại. Nhưng bạn ơi, hãy nhìn vào chúng ta, đó vẫn là màu... trắng.
Trời đã sáng, tắt ánh đèn bàn buổi sáng, những tia nắng ban mai đã ấm áp hơn chiếu sáng cho căn phòng nhỏ bé này. Buổi học mới đang chờ, ai tính được là buổi học thứ mấy, chỉ biết đó là của học kỳ 24– học kỳ cuối cũng thời học trò. Sắp xa rồi mà sao muốn xa thật ! Một sớm mai kia như sớm mai này nhưng mình sẽ đổi khác, sẽ được làm việc và cống hiến cho cuộc đời để rồi nhìn vào gương lại thấy mình ngày xưa, ngày của tuổi học trò tươi đẹp, từng ngày của sự trưởng thành và ấp ủ bao nhiêu hi vọng, hoài bão vào tương lai.
Mình phải đi !...
LÊ THANH HOÀI - 12T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét