BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

VẠCH MỐC [11A2]

- Sắp tới chưa?
- Ừ… ngồi yên đấy!
“ Được rồi, mình sẽ ngồi yên, còn bạn thì cứ chú tâm mà chở mình cho cẩn thận. mình sẽ nhắm mắt lại và nghĩ về nó, tưởng tượng ra nó…”. Tôi thầm nói.
Một lúc sau…
Ki…ít…kít.
- Chuyện gì thế?
Tôi giật mình, ngã nhào ra phía trước.
- Tới rồi!
- Tới đâu? Hả..? Đây hả?
Tôi ngạc nhiên, bước xuống xe, nhìn trừng trừng mắt mở to như người mất hồn: “ Ôi! Ngôi trường Lê Quý Đôn- ngôi trường cấp III mơ ước đây sao?” Tôi không biết phải nói gì lúc này hay tại tôi không thể thốt nên lời được…, nó thật đẹp, khang trang và có cái gì đó cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Đi thôi. Ơ, cái con này. Mày sao vậy, nhanh vào nộp hồ sơ kìa.
Phòng nộp hồ sơ ở tận phía sau, chân tôi bước tới mà mắt cứ để ở đâu đâu. Nhìn khắp trường, tôi thật sự choáng ngợp trước nó- một ngôi trường to quá, lớn quá mà trước đây tôi chưa từng thấy. Nó khác xa với những gì lúc nãy tôi tưởng tượng.
Một vật vô tri vô giác như trường đây chẳng biết nói như một nhà thuyết trình cũng chẳng nở nụ cười quyến rũ như hoàng tử trong truyện nhưng sao lại có sức hút to lớn đến vậy. Hay nó có phép thuật chăng?
Nộp hồ sơ vào trường, tôi chỉ thử xem sức lực của mình đến đâu. Lúc trước, khi mà học kì I năm lớp 9 kết thúc, nhưng tôi vẫn chưa định hướng được cho mình, và khi nghe ai đó nhắc đến trường Lê Quý Đôn, tôi đã tự hỏi liệu mình có đủ sức để thi đậu vào đó hay không rồi lại tự phản bác chính mình vì với tôi đó là ước mơ quá xa vời. Tôi ví trường như một bức tường thành cao vời vợi, dù có bắt thang lên thì tôi cũng khó trèo qua.
Ấy vậy mà khi nhìn thấy trường lần đầu, ước mơ trong tôi lại bùng cháy. Tôi khao khát biết mấy được trở thành một thành viên của gia đình Lê Quý Đôn. Sau ngay hôm đó, một nguồn động lực lạ nào đó đã thôi thúc tôi, động viên tôi cố gắng học, cố gắng chắp nối thêm những nấc thang mới để tôi có thể vượt qua bức tường ngăn cách 2 cấp học một cách đơn giản hơn.
[...] Ngày thi đến rồi, cảm giác hồi hộp, lo sợ của thí sinh là điều không thể tránh khỏi. Chị tôi lớn hơn tôi 2 tuổi, học giỏi hơn tôi rất nhiều nhưng căn bệnh nghiệt ngã, quái ác ập đến, khiến chị tôi không còn khả năng đi học, niềm hi vọng của ba mẹ tôi dập tắt. Đến lượt tôi và nhất là lúc này, tôi biết ba mẹ đã gửi nièm hi vọng đó vào tôi, khao khát mức nào tôi làm được như chị mình.[...]
Hơn 8 giờ tối trước hôm có kết quả thi:
- Reng... reang...
- Alô!
- Huệ! Mày đậu rồi, chúc mừng nha.
Tôi sửng người nhưng rồi tỉnh ra.
- Mày để cho Huệ mừng hụt hả, mai mới có kết quả thi kia mà?
- Tối nay người ta dán rồi, tao chắc chắn đó. TTMH số báo danh 879 đước chưa. Thôi nha, ngủ ngon nha.
Tôi không tin vào sự thật mình mới nghe nữa. Vừa đặt điện thoại xuống tôi đã nhảy phốc lên hét một tiếng khiến ba mẹ tôi giật mình.
- Sao vậy con?
- Con đậu rồi...hay quá... con đậu rồi...
Trúng tuyển vào trường mang lại cho tôi ý nghĩa rất lớn. Dù đây mới chỉ là vạch mốc ban đầu nhưng vô cùng quan trọng. Đó là cơ sở để tôi có thể bước tiếp chặn đường học vấn, vượt qua nhiều vạch mốc khác cũng khó khăn không kém. Tôi yêu sao khoảnh khắc đáng nhớ này.
Một năm rưỡi gắn bó với trường lớp, thầy cô, tuy không phải là khoảng thời gian dài nhưng nó đủ để tôi có thể có những cảm nhận của riêng mình; trường THPT chuyên Lê Quy Đôn như một nhà máy sản xuất gương- những tấm gương sáng được kết tinh bằng tri thức. Chúng không chỉ đại diện cho các anh chị đi trước, thế hệ chúng tôi và các em sau này mà còn là đại diện cho toàn thể giáo viên trong trường. Họ thực sự quá tài giỏi. Tôi rất thích và ước sao mỗi ngày có thêm một tiết học để tôi có thể nghe giáo viên kể về quá khứ của mình- thời họ còn là học sinh. Mỗi lần nghe xong tôi không thể không bày tỏ sự khâm phục. Bên cạnh đó, tôi cũng hơi buồn vì không biết kiến thức của mình bằng mấy phần so với họ.
Ngoài nét chung là những người tài hoa, học giỏi, dạy giỏi, các giáo viên trong trường còn có nét chung đặc biệt khác đó là tính cách hài hước, thú vị, biết làm cho học sinh cười sau những giờ học căng thẳng...
Trường mỗi ngày một khang trang hơn, mới mẻ hơn. Tôi mong rằng những học sinh vào trường không chỉ bởi trình độ học vấn giỏi mà còn bị thu hút bởi vẻ đẹp kì diệu của trường, sự khéo léo trong cách dạy, tận tình trong công việc của giáo viên mang lại niềm tin, sự trân trọng, nỗi khát khao cho học sinh để họ cũng có vạch mốc đáng nhớ như tôi. Gần 2 năm học trôi qua, có lẽ những lời bộc bạch, tâm sự của tôi trong bài viết này cũng là một trong những vạch mốc đáng nhớ.
Tác giả: Trần Thị Mỹ Huệ(11A2).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét