BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

KÍ ỨC VÀ HOÀI NIỆM [11A1]

Kí ức và hoài niệm luôn làm người ta nhung nhớ.
Giá như ta còn được trở lại ngày xưa, thưở bé, để có những háo hức thời ấy, có những ước mơ cháy bỏng, tâm hồn sáng trong thơ ngây, mối tình đầu vụng trộm, nước mắt ngắn dài cùng những vết tích thời gian.
Ngày xưa, mái nhà nhỏ trong con hẻm khô cằn đất đá, những cây dừa liêu xiêu, đất rộng bao la, nô đùa tung tăng cùng lũ bạn, những ánh mắt trẻ con, thơ ngây, khờ dại, chờ mẹ về trong những buổi chiều xa.
Bức ảnh ngày xưa vàng ố, cũ kĩ trong chiếc bì nhựa, trong một lần tình cờ nào đó, lật lại, bùi ngùi, nhung nhớ…mái tóc ngắn cũn cỡn, gương mặt bụ bẫm, tay cầm kẹo thật dễ thương…thật, chẳng biết nói làm sao cả, thương hoài những ngày xưa, ngày xưa, hoài niệm!
Ngày nay, lớn khôn, thương về ngày xưa với những dấu tích tàn phai cùng năm tháng, những
khoảng trời nho nhỏ, những bước chân thơ dại, những cái nhéo má hồn nhiên. Thương hoài ngày xưa, chốn xưa nơi đây giờ tìm đâu nữa, phố xá, thị thành, thay đồi. Ngày xưa!
Bùi ngùi, nuối tiếc, nhịp bước thời gian lặng lẽ thôi, đủ xóa mờ những kỉ niệm thân quen, những gương mặt thân thuộc… chỉ còn lại kí ức xa xăm…
Nhớ dáng ai lặng lẽ trong bóng chiều tàn nhìn con đi học xa nhà, nhớ cái vẫy tay đầy nhung nhớ! Ngày xưa ấy, giờ đây còn đâu?
Khuất bóng, những con người ngày xưa cũng ra đi cùng năm tháng, những cái gì còn lại vô tình làm chứng tích thời gian.Cây vú sữa già bao năm nay, chứng kiến tuổi thơ đầy gian khó, những bóng cây trầm lặng trước cổng với những nổi niềm khó nói nổi thành lời.
Thời gian, xưa và nay! Có thể nào nguôi nhung nhớ? Người đi xa với những đổi thay nhanh và vội. Người ở lại, nhìn rồi tiếc nhớ, thời gian đã mang người của ngày xưa đi xa lắm, có còn kịp quay lại hay không?
Tại sao ngày xưa thích đọc bài thơ “Ông Đồ” đến vậy, bởi có cái gì gần gũi mà thân thương. Cũng cái nổi niềm ấy, cũng tâm sự ấy, cái nuối tiếc, cái hoài niệm ấy, người ta như đứng lại, giữa sự thay đổi vùn vụt, cái chạy thất thần của thời gian! Ai mang kí ức tôi đi? Ai mang những nhung nhớ ngày xưa cho tôi, ai mang? Ai mang dùm tôi quay trở lại?
“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?”
Có những sự đổi thay là tất yếu, cái đổi thay của sự đi lên, phát triển, cái đổi thay theo tiếng gọi của thời gian!
Có những sự nhung nhớ cũng là lẽ thường tình, bởi có đổi thay thì cũng có thêm nhung nhớ, có rồi mất, đi rồi về…
Cái tuổi thơ ngày xưa vụt đi, để kí ức ùa về, cái nhung nhớ trở lại rồi cũng chỉ là một thoáng gợn trong lòng.
Con người ta sống, không chỉ với những hoài niệm xa xăm, không chỉ với những tiếc nuối, mà như vậy để nhớ , để biết trân trọng. Yêu quí lấy cái ngày xưa để không phụ bạc những cái bây giờ, nhìn về ngày xưa để biết hướng về tương lai và hiện tại.
Không ai sống mà không có nhớ thương, hoài cổ. Cũng không ai sống mà chỉ biết ngày xưa, chỉ biết nhìn mình trong ngày xưa ấy.
Đôi khi nên nhớ, đôi lúc cũng phải quên! Cuộc sống như một vòng tuần hoàn luân chuyển, hãy bắt đầu từ ngày xưa, chứng minh từ hiện tại và suy nghĩ cho ngày mai!

Nguyễn Đặng Thùy Trang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét