BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

BIẾT YÊU THƯƠNG ĐỂ TRƯỞNG THÀNH [12A2]

Dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng trong trái tim tôi vẫn luôn vẹn nguyên hình ảnh của cô Hậu cùng những bài học quý giá từ cuộc sống mà cô đã dạy cho tôi, giúp tôi sống đúng nghĩa hơn trong cuộc đời này.
Nghĩ về cô, những kí ức ngày học lớp Năm trong tôi ùa về cuồn cuộn như dòng thác lũ và dòng chảy ấy tự nhiên chậm lại khi bắt gặp nụ cười trìu mến, ánh mắt âu yếm, chan chứa yêu thương của cô.
Tôi còn nhớ rõ...rõ lắm...
Có một khoảng thời gian tôi được cô đưa về nhà cô để bồi dưỡng thêm cho kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Khoảng thời gian đó không dài, cỡ ba tuần, nhưng tâm hồn tôi đã nhận được nhiều tình thương và trưởng thành hơn thấy rõ.
Ngày đó tôi còn là một con nhỏ vụng về và nhút nhát. Hồi còn bé, có một lần tôi bị xe đạp đè lên người, và đối với tôi mỗi chấn động tâm lý hay nỗi đau thời thơ ấu đều có những ảnh hưởng mạnh mẽ, cho nên đến lớp Năm tôi vẫn chưa biết đi xe đạp. Nhìn các bạn cùng trang lứa đạp xe lòng vòng quanh sân trường mà tôi ước ao. Và hình như cô biết điều đó, cô đã động viên tôi tập xe đạp vào mỗi chiều.
Quả nhiên nỗi ám ảnh trẻ thơ vẫn luôn rình rập trong đầu tôi khiến tôi run rẩy và thấp thỏm mỗi khi đặt chân lên bàn đạp. Và cô, bằng một chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp, đã nói với tôi một câu làm tôi nhớ mãi:"Con hãy học cách cười trước những khó khăn và rồi nụ cười ấy sẽ còn mãi suốt đời trên môi con. Cố lên con nhé. Cô tin con là người dũng cảm".
Như một phép màu, tự nhiên tôi thấy mình mạnh mẽ lạ thường, tôi muốn chứng tỏ cho cô thấy rằng tôi là một con người dũng cảm như niềm tin của cô vậy! Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi để tập xe.
Nhưng tôi vẫn là một đứa con nít, cái gì sớm làm tôi say mê thì cũng làm tôi nhanh chóng chán chường. Được vài ngày, tôi chẳng tập xe nữa tuy lòng khao khát biết đi xe thì vẫn luôn luôn hiện hữu trong tôi. Một buổi sáng, khi cô vừa làm ốp la cho tôi ăn, cô vừa hỏi thăm kết quả tập xe thế nào, và tôi nhận ra sự thất vọng trên nét mặt cô. Bất chợt, cô quay sang tôi, giơ quả trứng gà lên và hỏi.
- Con thấy quả trứng gà này chứ? Con có nghĩ nó sẽ trở thành một chu gà con tuyệt đẹp không?
- Con nghĩ là có - Tôi ngớ người nghe cô hỏi điều kì lạ đó.
- Theo con, muốn có gà con ta phải chờ trứng nở hay ta nên đập ra để được nhìn thấy gà con bây giờ.
Tôi đáp nhanh:
- Tất nhiên là phải chờ trứng nở.
Cô tiếp:
- Vấn đề là ở đó. Chúng ta phải có kiên nhẫn và chính lòng kiên nhẫn đó sẽ giúp con đạt được thành công.
Tôi hiểu mình nên làm gì. Tôi hăm hở tập xe trở lại. Ba ngày sau, tôi báo tin cho cô mừng răng tôi đã đi được xe đạp. Cô xoa đầu tôi thì thầm:"Con hãy coi trọng những niềm vui nho nhỏ hôm nay, hãy ghi nhớ những thành công chiến thắng dù là nhỏ nhoi của mình trong tim, bởi những dư âm của nó sẽ giúp con tìm được sự thăng bằng trong những lúc khó khăn, cay đắng của cuộc đời".
Tôi hoàn toàn mơ hồ trước những điều cô nói. Thế nhưng tôi đã thực hành điều mình suy nghĩ : tôi viết lại những kỉ niệm về gia đình, bạn bè, thầy cô... vào những mảnh giấy nhỏ, rồi gấp lại cất trong những chếc hộp gỗ bằng tất cả sự nâng niu và trân trọng. Mãi sau này khi tôi đã vấp ngã nhiều lần trong đời, tôi mới nhận ra những giá trị trong lời nhắn nhủ của cô. Và từ đó, tôi bắt đầu tập viết nhật kí...
Sống bên cô, tôi nhận ra cuộc sống của cô chẳng hề dễ dàng. Sau khi chồng cô qua đời, cô không hề muốn đi bước nữa, một mình cô bươn chải kiếm tiền nuôi con ăn học bằng đồng lương ít ỏi của một giáo viên tiểu học. Những mối lo cuộc sống đè nặng lên đôi vai cô: Trả tiền thuê nhà hàng tháng, tiền cho con ăn học, tiền ăn học, tiền ăn uống và sinh hoạt hàng tháng...Lăm lúc, nhiều bữa, cô trò đều phải ăn cơm chiên vì hụt tiền đi chợ tháng. Thế nhưng cô vẫn luôn lạt quan, hi vọng và tin tưởng. Cô hay đùa:" Một người lạc quan sẽ nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên trời còn những kẻ bi quan chỉ nhìn thấy một đêm đen vô tận. Cô trò mình phải cảm ơn thượng đế đã cho mình một cơ thể hoàn thiện, có đôi mắt để nhìn, đôi tai để nghe, cái miệng để nói...con nhỉ". Tôi thấy là lạ làm sao ấy.
Nhưng càng lớn dần lên, tôi càng thấm thía lời cô. Đó là khi tôi thấy một em bé với đôi mắt mù lòa, một chứ thương binh bị liệt cả hai chân, hay trải qua cảm giác chính mình bị gãy tay. Những điều bình thường nhất hóa ra lại vô cùng quan trọng, chúng ta cần phải trân trọng và biết ơn. Hãy tập cảm ơn cuộc đời. Ngay cả khi bạn không có được mọi sự như ý muốn thì ít ra bạn cũng không đau ốm tật nguyền; dù bạn có vấn đề về sức khỏe thì dẫu sao bạn vẫn còn được sống trong cuộc đời này... Vì thế chúng ta phải biết ơn tất cả.
Cô còn dạy tôi rằng khi thấy bản thân mình may mắn hơn người khác thì ta phải biết dũng cảm, chia sẻ với họ, yêu thương họ. Hãy mở rộng lòng mình, hãy cho đi những hành động yêu thương - dẫu chỉ là rất nhỏ thôi - cũng đều rất cần thiết để nâng cao giá trị cuộc sống. Trái tim chúng ta rất kì diệu, nó có thể chưa đựng biết bao yêu thương mà vẫn không bao giờ chật chỗ để đón nhận thêm nữa.
Cũng như cô đã thương con, con hãy thương yêu những khác thật nhiều, thể hiên bằng những hành động bình dị hằng ngày: một lời an ủi khi ai đó buồn, đỡ ai đó đứng dậy sau khi vấp ngã... Những cử chỉ đó luôn được hoan nghênh vì một lý do đơn giản: nó xuất phát từ trái tim, nhân hậu.
Cô ơi!
Mãi mãi còn không thể quên những gì cô đã dạy con. Tình cảm cô dành cho con là sức mạnh vững vàng hướng con đến những giá trị cao nhất của cuộc đời, đó là sức mạnh của chân lý, tri thức, sự tự do, lòng nhân hậu và hạnh phúc!

TÁC GIẢ: Diệp Thị Bích Trâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét