BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

NHƯ MỘT CHÚ ẾCH CON SỐNG NƠI TRỜI RỘNG [11A2]

Hệt như một chú ếch con rời khỏi cái giếng nhỏ bé nơi quê nhà, tôi vào thành phố và bước chân vào cổng trường chuyên Lê Quý Đôn với bao niềm hân hoan, hi vọng và mơ ước.
Một ngôi trường mới, một nơi ở mới, một chiếc xe đạp mới và những người bạn mới khiến cho chú ếch con thấy mình bỗng nhiên khác hẳn, cao lớn hơn, chững chạc hơn rất nhiều.
Ngay buổi đầu tiên vào nhận lớp, cô Thoa đã nói với lớp tôi rằng “Ở cấp II thì ai cũng là siêu sao của trường mình nhưng vào đây rồi thì phải cố gắng lắm mới trở thành siêu sao”. Với cái suy nghĩ trẻ con của một cô bé vừa mới chập chững vào lớp 10, tôi cười thầm và tin chắc rằng mình sẽ lại là một “siêu sao”. Nhưng rồi tôi đã sai. Bởi lẽ chỉ cần một thời gian sau, tôi chợt nhận ra mình chỉ là một học sinh bình thường trong trường khi mà xung quanh tôi là bao nhiêu người tài giỏi. Họ - những con người giỏi giang mà bạn phải khâm phục đã kéo tôi ra khỏi cái giấc mơ viển vông mà tôi là kẻ chiêm bao, không bao giờ tỉnh giấc để trở về thực tại và đối mặt với những vấn đề của riêng tôi. Học kì I năm lớp 10 là một chặng đường dài đầy khó khăn mà tôi phải đi qua với bao vấp ngã. Tôi sa đà, chểng mảng việc học tập vì đã tự mặc định sẵn cho mình rằng lên cấp III, chương trình khó hơn nên việc học thế này là được rồi. Đã vậy lúc nào tôi cũng cứ mơ mộng viễn vông hệt như nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích đợi chờ pháp màu từ cây đũa thần của bà tiên mà không thể nghĩ rằng chỉ khi nào mình bắt tay vào việc thực hiện ước mơ thì cái mơ ước đó mới thành hiện thực được. Nàng Lọ Lem trở thành công chúa là nhờ vào phép màu màu diệu kì nhưng nếu không có sự cố gắng vượt qua khó khăn và khát khao mãnh liệt được thay đổi cuộc sống của mình thì liệu bà tiên tốt bụng có giúp đỡ nàng chăng? Đã vậy, cái tính kiêu kì của một cô tiểu thư quen được chiều chuộng lúc ở nhà lại khiến cho tôi ngày càng xa cách với bạn bè trong lớp và mọi người ở kí túc xá. Tôi trở thành một kẻ khó ưa, xấu tính và khó gần. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Hôm tổng kết học kì I, tôi đã phải cuối đầu thật thấp để không phải nhìn thấy ánh mắt buồn rầu pha lẫn thất vọng của mẹ và để không ai thấy những giọt nước mắt rơi ướt đẫm bảng điểm tôi đang cầm trên tay. Tôi nhận ra mình cần thay đổi. Chú ếch con cần phải biết rằng nơi này đâu còn là cái giếng nước nhỏ bé thân thuộc nơi chú ở nữa vì vậy chú phải tập thích nghi với cuộc sống trời rộng đi thôi. Nhờ ngôi trường này, nhờ những người bạn này tôi đã nhận ra điều đó.
Nhưng bạn biết đấy, việc nhủ thầm với lòng mình rằng cần phải thay đổi khác xa với việc thực hiện sự thay đổi đó. Không phải là một buổi sáng thức dậy bạn thay đổi, không còn là bạn của ngày hôm qua nữa. Lúc nào cũng vậy, để thay đổi một điều gì đó vốn đã trở thành thói quen trong bạn đều rất khó. Tôi không thể khẳng định chắc chắn rằng tôi đã thay đổi nhưng tôi đang cố gắng để thay đổi. Tôi chăm hơn, học tốt hơn, sống hòa đồng hơn, bớt khó tính đi và quan tâm đến mọi người nhiều hơn. Tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ sau những vấp ngã. Từ ngôi trường này, từ những người bạn này, tôi đã biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn và không bao giờ hài lòng với những gì mình đang có. Tôi vẫn luôn mơ ước về một tương lai tươi đẹp nhưng tôi sẽ thực hiện được ước mơ đó bằng chính đôi bàn tay của mình chứ không phải là nhờ vào một sự may mắn hay một phép màu nhiệm nào. Điều đó khiến tôi tự tin và yêu đời hơn.
Có thể ở một nơi nào đó bạn sẽ tỏa sáng, nhưng ở đây bạn sẽ học được rất nhiều, rất nhiều điều ngoài sách vở. và dù cho ở nơi này bạn không là một “siêu sao” thì bạn vẫn tự hào khi là một chú ếch con sống nơi trời rộng bao la.
Cao Nữ Hòang Oanh - 11A2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét