BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

CUỐI ĐÔNG [11H]

Cuối đông, nhưng xuân chưa thể vội đến.

Trời vương mây, từng cơn lồng lộn trong bức bách, gió…

Khẽ khàng đặt từng ngón tay lên môi, hắn thì thầm:

-Sắp tết rồi.

Im lặng…

-Sắp được nghỉ học.



-Có nghe không?



Người thầy giáo già đã quá mệt mỏi với những câu hỏi trộc lốc không đầu chẳng cuối của hắn, ông chọn cách im lặng. Cứ mỗi độ Tết đến, hắn không háo hức như những đứa trẻ khác nhưng cũng cố gắng ngoan ngoãn “hộ tống” ông đi chợ sắm sửa cho một năm mới mà cả hai đều biết sẽ không khác gì năm cũ. Đã mười năm, hắn vẫn thế, vẫn là kiểu của tên đầu trộm đuôi cướp, vẫn chẳng chịu biến mình thành một người tử tế. Lần đầu tiên ông gặp hắn chính là ở nơi đây, trơ trọi, cô độc, lạc lõng, đói khát và… thù hận, tất cả, hiện rõ trên khuôn mặt nhem nhuốc và bẩn thỉu lăn lóc trên nền đất lạnh giá. Có lẽ ông cũng đã không nhận ra rằng có một sinh vật đang tồn tại, nếu như từ cái đống hỗn tạp ấy không phát ra âm thanh của con người:

-Khát!

Kinh nghiệm sống trên đời hơn phần ba thế kỉ làm ông gạt bỏ nỗi sợ hãi ám ảnh để đến bên hắn, nhìn vào đôi mắt sáng, nhưng đỏ ngầu, thảng thốt. Từ hôm ấy, hắn về ở với ông, như con, con của một người bị vợ bỏ vì không thể có con, tất cả, sau một vụ tai nạn giao thông mà thủ phạm chính là một học sinh cá biệt, kẻ ông rất mực yêu thương, trước lẫn sau khi việc ấy xảy ra.

Vốn là con của một gia đình giàu có, quyền lực, từ sau khi cha bị vào tù, mẹ vì quá sợ hãi mà thắt cổ tự vẫn, hắn lăn lông lốc giữa đời để tìm kế sinh nhai và lẩn trốn sự truy sát của những kẻ từng bị cha hắn lừa gạt. Cuộc sống khắc nghiệt đã dạy cho một đứa trẻ non nớt cách nuôi lòng thù hận và bản năng tự vệ mạnh mẽ đến không ngờ.

-Ông chạm đến tôi, tôi sẽ giết ông.

-Tại sao?

-Vì ông độc ác.

-Tại sao con nói ta độc ác.

-Vì ...
...ông là con người...

Quá thất vọng nhưng không hề tuyệt vọng, ông đưa nó đi điều trị tâm lí. Kết quả là… không có kết quả gì cả. Hắn vẫn thế, đề phòng ân nhân của mình như đối với kẻ thù. Có khác chăng là hắn đã chịu đến trường và trở thành học sinh giỏi nhất khối lớp bốn khi mười ba tuổi! Sẽ không như thế nếu ông đã không phải nói với hắn rằng: “Con sẽ không thể trả thù được khi chỉ là một kẻ dốt nát.” Tiếc thay, đó lại là sai lầm nghiêm trọng nhất cuộc đời ông mà cái giá phải trả thật sự quá đắt.

Kể từ khi biết được cái gọi là kiến thức, hắn bắt đầu bày ra nhiều trò phá bĩnh, thậm chí hủy hoại cuộc sống của những kẻ mà hắn không thích. Tất cả, trừ một người, hay ít nhất, trong suy nghĩ của hắn, hắn sẽ không làm người đó phải đau đớn hơn nữa. Nhưng đã quá muộn cho nhen nhóm thay đổi.

Trời nhuộm đỏ, gió xa xăm…

Cuối đông, nhưng xuân chưa thể vội đến. Khẽ khàng đặt từng ngón tay lên môi hắn, lần đầu tiên, hắn cho một người chạm vào mình kể từ lúc hắn hất ông ra khi người giáo già này cố gắng dạy một học sinh khác thường viết, ông thì thầm:

-Đừng thù hận nữa con.

Một chiếc lá rơi nhẹ làm hắn quay về với thực tại. Đối diện với người thầy, người cha thứ hai của mình. Dữ dội, khi trái tim trở về nhịp đập chậm nhất, hắn bật từng tiếng, khó khăn, đau đớn, nhưng tuyệt nhiên không hề khiên cưỡng:

-Thầy yên nghỉ.

Đối diện với tấm di ảnh của ông, hắn lải nhải, tự nói rồi lại tự chửi mình, tự cười. Một bó hoa, hắn chưa hề nghĩ đến, hoặc giả thật khó cho một kẻ như hắn biết người đang nằm dưới nấm mồ này cần gì. Có lẽ chỉ là một giọt nước mắt của hắn, nhưng hắn không khóc được. Thậm chí khi tận mắt chứng kiến bọn tay chân kẻ thù sát hại người thân duy nhất của mình ngay trước mắt, hắn vẫn trơ trơ như gỗ đá, hay có lẽ cũng chỉ biết có vậy, khuôn mặt đó vốn đã vô hồn từ nhiều năm nay. Hắn quên mất cách rơi nước mắt từ lâu lắm rồi.

Trên cao kia có lẽ cũng không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, vì giọng nói vẫn sắc lạnh, vô cảm của một kẻ coi mạng người như cỏ rác lần đầu tiên mấp máy từ cái người ta vẫn gọi là tâm hồn.

Những ngón tay vẫn không thôi bôi nhem nhuốc khuôn mặt mình bằng nắm đất chôn người. Nghĩa địa, mười năm trước, hắn giả làm ma để trốn tránh cái chết. Nghĩa địa, mười năm sau, hắn buộc phải làm người để đi tìm cái chết.

…Trời trong xanh!

Trần Nguyễn Hoàng Minh - 11H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét