BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

CÔ - NIỀM TIN [12A1]

Trong buổi hoàng hôn của chiều tà, tôi lặng lẽ dắt chiếc xe đạp qua từng con phố. Thế là một ngày nữa lại đi qua. Với tôi đây là những chuỗi ngày buồn bã. Dường như cuộc đời đang muốn chối bỏ tôi. Tôi như một cánh chim non đầy háo hức muốn dang đôi cánh để bay đến những vùng đất tươi đẹp. Nhưng một cơn bão bất ngờ ập xuống làm cánh chim ấy chênh vênh. Không biết tôi đã đi qua bao nhiêu con phố rồi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn khung cảnh phía trước. Ngôi nhà trước mặt là nhà của cô giáo chủ nhiệm năm lớp tám – một người mà tôi hết mực kính trọng và yêu thương. Ngập ngừng hồi lâu tôi quyết định bước vào. Bao nhiêu năm rồi, căn nhà của cô vẫn thế, vẫn nhỏ bé, tĩnh lặng giữa lòng thành phố. Trước sân nhà là những chậu phong lan trắng, tôi mỉm cười trước mọi thứ ở đây bởi chúng đã đi vào lòng tôi một cách tự nhiên như bài ca dao đầu đời của mẹ. Cô đón tôi bằng nụ cười hiền dịu còn tôi thì lóng ngóng, vụng về cúi đầu chào cô. Bước vào nhà, lòng tôi trở nên thanh thản, nhẹ nhàng hơn, dường như bao muộn phiền đã cuốn đi xa, bởi tôi biết rằng tôi đang ở một chốn bình yên – tổ ấm thứ hai của mình. Cô hỏi thăm về việc học và gia đình của tôi. Tôi phải trả lời sao trước tình hình học tập tồi tệ của mình? Tôi đã không cố gắng, và cái thành tích của tôi đang trượt dốc nhanh chóng. Nhận thấy được sự lúng túng của tôi, cô chỉ mỉm cười và chờ đợi. Tôi định nói dối cô nhưng trước cô tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi không đủ dũng cảm. Tôi quyết định nói thật, tôi kể từ từ cho cô nghe mà thấy vô cùng xấu hổ, tôi không muốn làm cô thất vọng. Trái với suy nghĩ của tôi, cô lắng nghe rồi dịu dàng bảo: “Cô tin em sẽ vượt qua, em sẽ làm được mà! Cố lên!” Câu nói ấy sao quen thuộc với tôi quá! Dòng kí ức của năm học lớp 8 chợt ùa về trong tôi…

Tôi vốn sống khá nội tâm, tôi luôn tự mình giải quyết mọi vấn đề mà không cần chia sẻ với ai. Chính điều đó đã làm cho tôi trở thành một người lặng lẽ, cô đơn và xa lạ với mọi người. Trong cái buổi đón tân chủ nhiệm, lớp tôi nháo nhào cả lên bởi có tin đồn là chủ nhiệm năm nay là một cô giáo rất nghiêm khắc. Với tôi điều đó chả quan trọng gì lắm, bởi trong lớp, tôi không thuộc hạng thầy yêu, bạn mến, cũng chẳng phải hạng ngỗ nghịch, quậy phá cần quan tâm. Cô bước vào lớp với tà áo dài thướt tha, tóc bới cao, cặp kính trắng trên gương mặt trái xoan càng làm thăng thêm vẻ nghiêm nghị.
- Cô xin tự giới thiệu. Cô tên là Thanh Thủy. Cô sẽ phụ trách môn văn và công tác chủ nhiệm của lớp ta. Cô trò mình cùng cố gắng nhé!
Trời ơi lại là môn văn! Tôi ghét môn này cực kì, mỗi lần viết văn với tôi là một cực hình!

Dần dần, lớp tôi cũng đi vào nề nếp và quen dần với hàng tá điều luật mà cô đặt ra. Ai cũng than khổ, than mệt nhưng lại tỏ ra vui mừng khi biết rằng, lớp tôi từ một lớp có tiếng quậy phá, luôn đứng cuối bảng thi đua bỗng vươn lên dẫn đầu. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô và lớp tôi chẳng khá lên tí nào. Những buổi sinh hoạt lớp không phải là những buổi tâm tình mà là những buổi kiểm điểm, xử lí vi phạm, thậm chí còn gửi giấy mời về cho phụ huynh. Đó là cơn ác mộng với tất cả, ngoại trừ tôi, tôi vẫn cứ mìm cười dửng dưng trước hoàn cảnh của người khác. Nhưng rồi tôi không thể tiếp tục mỉm cười như thế nữa, tôi lọt vào “tầm ngắm” của cô. Trong giờ thể dục, khi mọi người đang vui vẻ chơi đùa thi tôi chỉ đứng lặng yên một mình ở góc sân. Cái cảnh ấy đã được cô trông thấy. Sau hôm ấy, tôi được cô chú ý và quan sát nhiều hơn. Điều đó làm tôi rất bực mình, tôi không phải là trẻ con, tôi có cách sống của riêng mình và tôi hài lòng với cách sống ấy, tôi không muốn người khác xen vào! Một ngày nọ, tôi được “mời” đến nhà cô để gặp riêng. Tôi thật sự cảm thấy thật phiền phức, nhưng rồi tôi cũng đến. Khác với những điều tôi nghĩ, cô không hề hỏi tại sao tôi lại tách biệt với các bạn như thế.

- Em nghĩ sao về cuộc sống này? – Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Em thấy cuộc sống này thật vô vị. Mọi người chỉ biết ganh tị, lợi dụng lẫn nhau, không biết đâu là thật, đâu là giả.

- Em thật sự nghĩ như vậy sao?

Tôi chỉ biết im lặng.
- Em sai rồi. – Cô thở dài. – Cuộc sống này vốn có hai mặt, phần mà em nhìn thấy chỉ là mặt u tối, còn phần tươi sáng em chưa nhận ra thôi. Hãy nhìn cuộc sống bằng một cái nhìn khác, em sẽ thấy cuộc sống này không vô vị. Em làm được mà!

Tôi ngẩn ngơ trước câu nói ấy. Trên đường về, tôi suy nghĩ rất lâu về những điều cô nói. Tôi thử làm theo lời chỉ bảo của cô. Tôi mở lòng mình hơn. Từ một người xa lánh bạn bè, tôi đã trở nên hòa đồng và vui vẻ hơn. Những tiết văn của cô không còn là cực hình nữa, tôi khám phá ra môn văn dạy tôi bao nhiêu bài học quý giá mà bấy lâu tôi không biết. Lớp chúng tôi cũng không ghét cô nữa, trở nên yêu quý cô hơn. Sau những lời trách mắng, những bản kiểm điểm là những suy nghĩ, trăn trở, lo âu của cô, dường như mọi tình yêu thương cô dành cả cho những đứa học trò ngỗ nghịch của mình. Tấm lòng cô bao la thế nhưng chúng tôi nhận ra quá muộn màng, để rồi ngày liên hoan chia tay, ai cũng buồn và khóc. “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương. Cô yêu em vô hạn, dạy dỗ em ngày tháng. Em yêu biết bao nhiêu, mẹ của em ở trường. Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương…” Những kỉ niệm về cô sẽ mai là những kỉ niệm đẹp nhất trong tuổi học trò của lớp chúng tôi…

Tiếng chuông đồng hồ kính coong làm tôi giật mình. Cô vẫn ở đây và nhìn tôi trìu mến. “Em sẽ làm được mà!” – Cô cười với tôi. Tôi nói thật to với cô rằng: “Em sẽ làm được, em sẽ làm tốt!” Ra về, tôi cảm thấy thoải mái biết bao, bao nỗi buồn đã tan biến mất, trước mắt tôi là một cuộc sống tươi đẹp. Tại sao tôi lại dể một gợn sóng nhỏ làm mình chao đảo chứ? Tôi phải cố gắng làm thật tốt, để không phụ lòng cô. Cám ơn những lời dạy bảo của cô, cám ơn cô đã cho tôi một cuộc đời mới. Để rồi mỗi buổi sáng khi thức dậy tôi có thể mỉm cười với chính mình.

Mai Tường Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét