BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

LỚP TRƯỞNG [10V-A]

"Lớp trưởng" - hai từ ngữ đã định nghĩa quá rõ ràng về người này rồi . Đó là một học sinh đại diện cho tập thể , một kẻ suốt này phải chạy ngược chạy xuôi để hỏi han , thông báo và đề ra biết bao kế hoạch nhằm đưa lớp đi lên . Nói chung , đó phải là một người biết lắng nghe , suy nghĩ và điều quan trọng nhất là phải biết phản ứng nhanh . Nghe thì có vẻ cầu toàn quá nhưng đó lại là đích ngắm của những ai muốn - làm - lớp - trưởng và là mục tiêu phấn đấu của những ai đang giữ cương vị này . Làm lớp trưởng , đương nhiên là được "ưu tiên" hơn tí ti so với các thần dân khác. Ví dụ như có lỡ sai sót gì trong bài kiểm tra thì cũng được nhẹ nhàng bỏ qua trong khi số đông khác thì phải chấp nhận bị trừ điểm . Hay lỡ giờ thể dục có mệt thì cũng có cớ mà được nghỉ vì bận đi họp hay là kế hoạch gì gì đó ... Vô vàn những ưu tiên mà lớp trưởng được thầy cô , bạn bè ban cho . Làm lớp trưởng thì dễ và sướng vậy đấy ! Nhưng để trở thành một lớp trưởng lí tưởng thì ... chao ôi , thật là khó để tìm ra câu trả lời . Nào là phải học chăm chỉ , không được phép nói " quên" khi mình quên thật sự , không được đi trễ ... không được và không được .....

Tôi là một trong số những lớp trưởng đang nhắm tới cái đích ấy . Và cũng xin tự giới thiệu , tôi là con gái . Bạn đừng nghĩ tôi nói ra điều này để mong rằng mình sẽ được thừa hưởng sự nhân nhượng dù lớp trưởng là con gái thì cũng có những khó khăn khó nói nên lời và không thể được thông cảm một cách thấu đáo . Làm lớp trưởng đã năm năm , tôi đã từng trải qua rất nhiều tình huống khó nghĩ và đau đầu nhất để có thể đáp ứng được mọi khúc mắc của các học sinh khác , những yêu cầu của các giáo viên bộ môn và để đưa lớp đứng vào hàng ngũ top - ten của trường . Nhưng có lẽ tôi sẽ mãi trở thành một con bé lớp trưởng nhu nhược , thờ ơ nếu như không có một năm học đáng nhớ ...

Đó là năm tôi học lớp 9 . Cũng như mọi năm học khác , được sự tín nhiệm của bạn bè trong lớp , tôi được ứng cử vào chức vụ lớp trưởng với nhiều niềm tin cậy của thầy giáo và bạn bè . Thầy sau khi đã giao cho tôi danh sách và những thông báo đầu năm đã nhìn tôi với vẻ đầy ưu ái :" Thầy mong em sẽ hết mình giúp đỡ lớp ... Năm nay cuối cấp , nhiều kì thi lắm ..." . Tôi vâng dạ rồi bước vào năm học nhẹ nhàng . Những buổi sinh hoạt , những kế hoạch học tập , rồi thể dục thể thao ... tôi đều phổ biến và cùng lớp hoàn thành một cách xuất sắc . Đã vậy , việc học tập của tôi lại ngày càng tiến bộ . Tôi có tên trong đội tuyển của trường , rồi của thành phố ... Nếu cuộc sống chỉ trôi qua nhẹ nhàng như thế thì hạnh phúc biết bao !

***
Những ngày gần tết , lớp tôi tham gia hoàn thành tờ báo đón xuân . Nếu là ba năm trước đều có người làm sẵn thì năm nay , chúng tôi quyết tâm làm một tờ báo thật ấn tượng để lưu lại chút dấu ấn đẹp trước khi xa trường . Tất tần tật những chuyện thu chi đều được hội phụ huynh giao trọn cho chúng tôi vì lí do " đã lớn cả rồi" . Và lần đầu tiên , tôi - lớp trưởng , được quyền quyết định mọi việc thu chi , cảm giác mình trở nên quan trọng và oai phong hơn ít nhiều . Với tiêu chí tờ báo phải đẹp , phải chất lượng , mọi dụng cụ làm báo dù có đắt đến mấy tôi cũng đều đồng ý cho xuất tiền mua mà không suy nghĩ hay băn khoăn .

Trước ngày nộp báo , thủ quỹ có đưa tờ chi tiêu cho tôi xem . Thật là bất ngờ khi số tiền đó tăng lên gấp đôi so với số tiền thật mà lớp đã chi . Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi , thủ quỹ giải thích :

- Lớp trưởng thông cảm ! Tại tụi mình còn ăn chè , ăn bánh những lúc họp lại làm báo mà ...

Thôi chết! Tôi lúng túng và hốt hoảng vì đã quên mất chuyện này . Đúng rồi ! Hình như mỗi lúc làm báo , chúng tôi đều có ăn một chút quà bánh do thủ quỹ mang đến . Nhưng lúc đó tất cả đều ăn một cách vô tư , hồn nhiên mà không đưa ra câu hỏi :"Tiền ở đâu để ăn những thứ này ?" . Câu hỏi không lên tiếng khi đó bây giờ được thủ quỹ trả lời thay bằng một giọng nói hết sức bình thản và tự nhiên . Tôi cảm thấy mình thiếu trách nhiệm và vô tâm , nhưng đồng thời cũng trách thủ quỹ quá tự do trong việc chi tiêu mà không chịu hỏi ý kiến tôi . Tôi lên tiếng hỏi :

- Dù có ăn quà ăn bánh gì nhưng cũng đâu đến mức nhiều như vậy ? Nói thật với mình đi , bạn đã lấy tiền quỹ ra xài đúng không ?

- Lớp trưởng nói gì lạ vậy ? Tụi mình ăn bao nhiêu thì chi bấy nhiêu chứ làm gì có chuyện ... Với lại mỗi lần hỏi lớp trưởng có mua cái này , cái kia được không , lớp trưởng chẳng bảo là ừ ừ ... nên mình nghĩ mua cho tất cả ăn một chút gì cũng đâu có sao . Chuyện này nếu không muốn rắc rối thì lớp trưởng cứ im lặng trình lên một tờ giấy yêu cầu bồi dưỡng lên cho thầy là xong . Chứ bộ lớp trưởng muốn sự việc lộ ra ngoài , lớp có còn ai tin lớp trưởng nữa không ?

Không hiểu sao tôi im lặng . Mọi lí lẽ ban nãy biến đâu mất cả , thay vào đó là một nỗi lo âu khó định nghĩa . Câu nói của thủ quỹ đánh thẳng vào tâm lí tôi , như một đứa trẻ sợ bị phát hiện lỗi lầm , tôi ngoan ngoãn làm theo những gì thủ quỹ đã nói .

Tờ báo của lớp được khen ngợi với giải nhất toàn trường . Lớp tôi lại được chễm chệ trên danh sách đứng đầu trong ban thi đua . Tôi - đương nhiên khi ấy vui sướng , nở mày nở mặt với thành tích đáng tự hào đó mà quên mất cái việc làm gian dối kia . Nói quên thì tôi đang dối chính mình , bởi tôi có nghĩ về chuyện đó nhưng thật không thể nào nhớ nổi những buổi làm báo ăn gì ? Nhiều hay ít ? Tốn bao nhiêu tiền ? Có lẽ tại tôi sợ đối diện với lỗi lầm của chính mình nên cố tình lờ chuyện ấy đi , sự việc chìm trong im lặng .

Bẵng đi một vài tuần , thủ quỹ thông báo mỗi người nộp thêm 20 000 đóng góp vào tiền quỹ với lí do " bồi dưỡng thêm cho đội bóng của lớp và đội văn nghệ " . Cả lớp không chú ý gì lắm với lí do rất ư là hợp lí kia , duy chỉ có tôi biết rằng chúng vô lí và khó hiểu biết chừng nào . Đợi đến khi ra về , tôi gặp riêng thủ quỹ , hỏi cho ra nhẽ :

- Đội bóng của lớp với đội văn nghệ đã thi từ đầu học kì tới giờ , có ai nói gì đâu , sao bây giờ bạn lại thu thêm tiền để bồi dưỡng làm gì ?

- Lớp trưởng .... mình lỡ làm mất tiền quỹ rồi!

- Trời ! Sao lạ vậy ? Sao không mất lúc nào mà nhằm ngay lúc này ? Sắp tới chi tiêu biết bao nhiêu khoản ... Tiền quỹ nhiều như thế , sao lại mất được ?

- Tin hay không thì tùy lớp trưởng , mình đã hứa với lớp là thu tiền để bồi dưỡng thì sẽ bồi dưỡng chứ có quỵt đâu mà lớp trưởng lo vậy ? Mình cũng đang đau đầu với chuyện mất tiền đây , chứ không vui sướng gì đâu ... Chỉ cần lớp trưởng im lặng là được ...

Không hiểu những lời nói ấy có ma lực gì mà mọi thắc mắc , buồn bực hay tức giận trong tôi đều biến mất . Tôi ngoan ngoãn im lặng , dắt xe ra về . Nắng trưa gay gắt và khó chịu ...

Những điều tôi lo lắng từ lâu cuối cùng cũng đã đến . Đội văn nghệ và đội bóng chẳng nhận được một khoản tiền bồi dưỡng nào cả , thêm vào đó lớp cứ phải nộp thêm vào quỹ , khi thì 10 000 , khi thì 20 000 ... cả lớp ý kiến lên thầy giáo chủ nhiệm , chuyện vỡ lở ra ... Tất cả mọi ánh nhìn tin cậy của lớp dành cho tôi suốt bao năm qua không còn nữa , thay vào đó là thái độ thất vọng , trách móc soi thấu vào tâm can con bé lớp trưởng vô - trách - nhiệm . Tôi cố phân bua với mọi người rằng tôi không hề biết chuyện gì liên quan tới tiền bạc , cũng như việc mất tiền . Chẳng ai nghe . Tôi bảo rằng mình sẽ trả lại tất cả khoản tiền đã mất cùng với thủ quỹ . Không một tiếng nói nào đáp lại . Tôi trở thành kẻ lắm lời thích độc thoại giữa lớp tự lúc nào . Mọi lời nói trở nên vô duyên và thiếu uy lực hơn bao giờ hết , chẳng có một tiếng đáp lại hay một lời hưởng ứng nào , lớp ồn vẫn cứ ồn , ai nói thì mặc kệ . Tôi nhắc nhở nhẹ nhàng :" Các bạn im lặng nghe thông báo !" , chẳng ai nghe cả , tiếng ồn như ngày càng rộ ra , to hơn như trêu tức tôi . Bực mình , tôi hét lên giữa lớp : " Các người im đi cho tôi nhờ" . Im lặng được một vài giây , cả lớp nhìn tôi trân trân khó hiểu , vài tiếng nói ở dưới vọng lên :" Xem nó nổi khùng lên kìa ..." , " Cô có quyền gì mà cấm chúng tôi im ... chúng tôi có mồm thì cứ nói đấy , làm gì nào ? " ... Tiếng hò hét , ồn ào lại vang lên , chát chúa . Lần đầu tiên suốt mấy năm làm lớp trưởng , tôi cảm thấy bất lực trước lớp , chẳng ai còn nghe tôi cả . Lẳng lặng bước về chỗ , đầu óc quay cuồng, hai bàn tay nắm chặt lại , hình như tôi khóc ...

Giờ sinh hoạt lớp , tôi ngồi yên tại chỗ để cho lớp phó học tập điều khiển . Lá đơn từ chức đã nằm sẵn trong ngăn cặp , chỉ còn chờ khi thầy giáo lên tiếng thì tôi sẽ đưa ra . Từ chức cho xong mọi chuyện , chẳng còn phải bận tâm làm lớp trưởng lớp tréo , khỏi phải chạy ngược chạy xuôi , được làm thần dân bình thường , có lẽ thích hơn . Thầy giáo vẫn ngồi yên lặng , ánh mắt xoáy vào tôi chăm chăm , không hiểu sao tôi run bần bật , tóc sau gáy dựng cả lên . Thà thầy cứ mắng tôi ngay từ hôm biết chuyện , hay giả như thầy tát tôi một cái thật đau còn hơn là thầy cứ lặng yên nhìn tôi như thế này . Tôi muốn nói với thầy tất cả , nhưng một khối vô hình đè nặng lên tim , khiến những gì trong đầu để biện minh rằng mình vô tội vẫn không bật ra thành lời ... Sau những phút giây đấu tranh tư tưởng như thế , tôi quyết định lấy hết can đảm, cầm lá đơn xin từ chức tiến đến bàn giáo viên .

- Cái gì đây ? - Thầy giáo nhìn tôi và hỏi

- Thưa thầy , đơn xin từ chức ạ . Em ... em xin thầy ... thôi ... không cho em làm lớp trưởng nữa ạ!

- Tại sao ?

- Thưa thầy , tại em cảm thấy bản thân mình không đủ năng lực ...

Thầy giáo đọc tờ đơn xong , không tỏ thái độ gì là ngạc nhiên , thầy quay xuống lớp , mặt vẫn lạnh lùng hơn bao giờ hết :

- Mọi người nghe rõ rồi chứ ? Chị ấy vừa nói với tôi là chị ấy không muốn làm lớp trưởng nữa , chị ấy bảo rằng chị không có năng lực . Thật nực cười , làm lớp trưởng bao nhiêu năm nay , đầu năm vâng vâng dạ dạ , hứa hẹn đủ điều ... Bây giờ thì lại tỉnh bơ bảo rằng mình không có năng lực ... Chị có quyền gì mà dám tự nhiên từ chức ? Chị tưởng làm lớp trưởng bao nhiêu năm nay , mọi người khi thấy chị từ chức sẽ sụp lạy năn nỉ chị à ? Mới tí thành tích mà đã vênh váo rồi ....

Mặt tôi đỏ bừng , tay chân thừa thãi chẳng biết đan vào đâu . Tôi vẫn lặng im cúi gằm mặt xuống lo lắng nếu mình ngẩng lên thì sẽ gặp ánh mắt thầy giáo và bốn mươi mốt gương mặt còn lại trong lớp ... Tất cả như hình phạt đau đớn cứa vào từng đường gân , mạch máu ... Đau đớn và xấu hổ ... Tôi đang run rẩy chờ sự phán xét của thầy giáo .

Thầy quay xuống lớp :

- Tôi trách các anh chị tại sao lại có hành động trẻ con như vậy ? Chuyện đâu còn có đó , mới nứt mắt ra mà đã tập tành chia bè kéo cánh , các anh chị không coi sự hiện diện của tôi là cái gì cả đúng không ? - Rồi thầy dịu giọng nhìn tôi - Thủ quỹ sai , lớp sai tôi trách đã đành , nhưng chị thì tôi thật sự thất vọng . Lớp trưởng kì cựu bao nhiêu năm nay , sao lại có thái độ thờ ơ và thiếu cương quyết trong việc chung của lớp ? Mới gặp tí thất bại đã chán nản , tự ti , chị có biết nếu từ chức , chị sẽ bỏ qua cơ hội để tự rèn luyện bản thân mình không ? Tôi không chấp nhận lá đơn này , hãy tự về chỗ và suy ngẫm lại đi , lớp trưởng ...

Giọng thầy vẫn đều đều , nhẹ nhàng nhưng cương quyết . Những câu nói ấy làm tôi bừng tỉnh sau một giấc ngủ thật dài ... Phải , tôi sai.

***

Lớp Mười , tôi lại được cả lớp tín nhiệm bầu làm lớp trưởng . Thầy giáo và các bạn nhìn tôi với biết bao niềm hi vọng và sự tin tưởng , mong chờ , nhưng tôi chỉ cười mà không dám hứa với thầy cũng như với các bạn rằng mình sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ , vì tôi chưa phải là một lớp trưởng hoàn hảo ....

Đỗ Lê Bảo Duyên - 10V-A.

1 nhận xét:

  1. em gái!
    Chị rất thông cảm với em, vì chị cũng như em. Không phải em không có năng lực mà em đã rất dũng cảm và mạnh mẽ, em hành động và suy nghĩ rất đúng. Em phải cố gắng hơn, đây là bước khởi đầu cho một cô bé đầy nghị lực và bản lĩnh. Chị chúc em luôn hoàn thành tốt công việc của mình. Cô lên em nhé!

    Trả lờiXóa