BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

GIÓ VÀ MƯA [10V-A]

Dạo này trời hay mưa . Mưa trong muôn vàn những ngày nắng hanh hao . Con gái biết , đó là mưa đầu mùa . Mưa mùa đông , lành lạnh và nhẹ nhàng chứ không sấm chớp đì đoàng như những ngày hè nắng oi ả . Mưa dịu dàng , thoắt đến rồi thoắt đi , để lại sau những vô vàn giọt nước trong veo là một dư vị lạnh khó tả. Không hẳn là lạnh buốt như giữa tháng 12 , mà là một hơi lạnh từng đợt như hơi thở . Con gái từ nhỏ đã ghét mưa . Ghét cái lấm láp, ghét những giọt nước lăng xăng cứ nhảy tọt trước cái kính cận 5 đi ốp làm con đường trước mắt con gái cứ nhòe nhòe , tan đi .....Nhưng thiệt là lạ . Mấy ngày nay , không biết từ khi nào con gái đã biết nhớ ,biết chờ những cơn mưa lành lạnh đầu đông . Con gái không hiểu sao mình chúa ghét mưa nhưng cứ ngong ngóng mấy cơn mưa nhè nhẹ . Chắc tại vì những hơi lạnh sau cơn mưa ! Phải rồi , là nó , là một cái gì để cho con gái nhận ra mình chợt vui , chợt buồn .


Những ngày bão , con gái cứ gà gật lẩn quẩn mà không chịu bước ra , chắc tại con gái vấn vương , hay tại vì con gái không biết lối nào để đi qua những ngày kinh khủng ấy . Nhưng rồi con gái gặp gió , rồi lại gặp mưa , mà lại là gió và mưa mùa đông nữa mới hay chớ. Trò chuyện với gió , con gái biết cười , cười thật sự chứ không phải là cười gượng cho qua ,để khi không có ai mới tự dè biểu mình xấu không chịu được khi mít ướt . Và rồi gió đưa con gái đi qua những ngày bão , làm con gái cảm thấy chẳng có gì phải tức , phải buồn trong khi đời lại hào phóng với ta đến thế , trong khi mình còn nhiều việc ý nghĩa phải làm đến thế. Con gái dần quen mỗi khi đi đâu , làm gì , cũng chạy đến gió , gọi tên rồi cười hì hì . Mưa . Gió đưa con gái đến gặp mưa , Bên gió ,bên mưa , con gái nhận ra , mình là con nhỏ vững vàng , bền bỉ lắm chứ không yếu đuối bao giờ . Yếu đuối làm sao được mỗi khi con gái hơi ngã , gió với mưa dang tay ra , đỡ lấy , đưa bờ vai vững vàng của mình ra mà chăm sóc , mà quan tâm. Con gái gọi cả hai là anh trai. Vì đơn giản , con gái cảm thấy mình vui hơn , sống tốt hơn là nhờ gió , và mưa . Gió dặn con gái học , gió hỏi những khi thấy con gái buồn , rồi lại kể những câu chuyện vu vơ , làm con gái cười rũ . Mưa dặn con gái , cũng là lo học , đừng để mấy cái nhảm nhí làm mình trở nên điên rồ . Những lúc nghe mưa nói như vậy , con gái ngoan ngoãn nghe lời. Con gái chợt thấy lòng mình thanh thản và bình yên , đơn giản vì có gió ,có mưa .

Mười sáu tuổi , thừa tuổi lãng mạn để nhận ra đôi lúc mình hay mong ngóng , chờ đợi một cái gì khó hiểu . Lần đầu tiên , con gái biết nhớ cái hàng cây sau trường , mỗi ngày phải bắt buộc đi qua , con gái mới an tâm . Gió và mưa có đọc mấy cái này xong , đừng vội vàng mắng vào mặt con gái rằng :" Lo học đi chứ , sao cứ để mình ..." . Con gái không có thích , không có yêu một ai hết . Đơn giản vì con gái không thể phân biệt rạch ròi những suy nghĩ của chính mình. Những lúc con gái chờ gió , con gái nghĩ về mưa , con gái chỉ cười nhẹ , cười thầm rồi lại tự cốc đầu mình ngu xuẩn , hay mơ mộng. Có thể , con gái đã ngừng mơ , ngừng hi vọng những cái trôi tự nhiên giữa trời là của mình rồi. Con gái không mong chờ điều gì hơn nữa , chỉ mong gió và mưa cứ mãi ở bên cạnh , cứ mãi cho con gái dựa vào khi buồn rồi lại vững vàng đứng dậy sau khi ngã . Con gái lại tham lam nữa rồi! ....

Lần đầu tiên suốt mười sáu năm, con gái biết chờ mùa đông , chờ những cơn mưa lành lạnh , chờ những đợt gió se làm con gái phải so vai , kéo cao áo khoác. Trên những con đường có gió và mưa tuy lành lạnh , nhưng lấp lánh ánh sáng, ánh sáng ấm áp , đủ để con gái hiểu , mình-không-một-mình.

Đỗ Lê Bảo Duyên - 10 V-A

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét