BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

QUÊ NỘI [11A]

Ở quê hương miền Trung đầy nắng và gió thì xuân đến chỉ đem lại những cơn gió hơi se lạnh của buổi sớm mai, còn lại trời vẫn nắng rực rỡ như bao ngày trong năm. Thế nhưng trong lòng nó lại đang trỗi dậy một cái gì đó nôn nao, xao xuyến lạ thường. Nó như nghe trong những cơn gió xuân cái lạnh của sáng mồng một đầu năm, cùng cảm giác rạo rực khi sắp được cùng đại gia đình trở về quê nội, nơi đã để lại trong kí ức nó những chuỗi ngày thật bình yên và trong trẻo.

Người ta bảo Tết đến thường gợi cho con người ta nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Nó không biết mình có như vậy không, chỉ biết nó mong Tết lắm. Bởi vì trong tuổi thơ của nó thì những ngày về quê ăn Tết đều là những hồi ức đẹp. Từ lâu lắm rồi, cả gia đình bên nội của nó có thói quen: sau cái đêm giao thừa rực rỡ nào hoa, nào pháo sáng, là chuyến hồi hương của cả gia đình để mở đầu một năm mới. Ngày ấy, nó cùng đám anh chị em họ vẫn còn bé tí, ríu ra ríu rít suốt cả chặng đường. Vì cái đám trẻ đó thích lắm khi thấy chiếc xe bốn bánh mà bác tụi nó mượn được ở cơ quan lại có thể chở được hết cả gia đình tụi nó về quê.

Ngày ấy, ông nội nó còn sống và bà hãy còn khỏe mạnh nên mọi người luôn tề tựu đông đủ. Nó nhớ lắm khung cảnh cái nhà bếp nhỏ nhộn nhịp với nào là chả, thịt quay, bánh tét, dưa kiệu,… Lũ trẻ bọn nó thì nô đùa với nhau chí chóe bên cạnh cái bếp lửa chất đầy củi và sặc mùi khói. Tất cả những hình ảnh, âm thanh và mùi vị ấy đã đọng lại thánh một chuỗi kí ức thật đẹp về một cái Tết thật đầm ấm và đông vui.

Chơi chán chê, nó lại cầm đầu bọn nhóc leo lên cái mô đất rộng gần nhà tìm cây xấu hổ, hay bọn nó vẫn gọi là cây buồn ngủ. Nó thích lắm mỗi khi được đụng vào loài cây kì cục này bởi vì cái đầu ngô nghê của con nhỏ vẫn đang học tiểu học đắc chí lắm khi thấy rằng cỏ cây cũng phải khép mình, cúi rạp mình trước bọn nó.

Còn nhớ một ngày vào giữa trưa, nó cùng bọn anh chị em họ chạy lon ton ra cánh đồng gần nhà mà phóng cái nhìn ngây ngô ra khoảng trời rộng lớn chỉ toàn một màu xanh: bầu trời xanh trong với những tia nắng vàng rực rỡ, những mẫu ruộng trải dài nối tiếp nhau trong một sắc xanh tươi non, tràn trề nhựa sống, và cả màu xanh dịu mát của con mương nhỏ đang chầm chậm chảy qua. Cảm giác thật tuyệt khi được dạo bước trên những con đường nhỏ dọc theo những mẫu ruộng. Mặc dù những con đường đó đầy bùn đất và đôi chỗ còn ngập nước tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng bọn nhỏ vẫn dắt díu nhau đi mãi. Cảm giác thật tuyệt khi được bay nhảy dưới bóng râm của những lũy tre cao vút, lắng nghe tiếng bò rống, tiếng đàn vịt kêu la ỏm tỏi để tận hưởng cảm giác yên bình của một buổi trưa ở thôn quê đang tràn ngập trong từng cơn gió mát. Tất cả khung cảnh thơ mộng đó như được gói gọn trong một thước phim thật đẹp và được cất giữ cẩn thận trong suốt những năm tháng nó lớn lên.

Thế rồi ông nó mất. Nó vẫn chưa đủ lớn để cảm nhận được sự thay đổi trong những lần về quê, chỉ biết mỗi chuyến về như vậy nay gắn thêm với con đường dài ngoằn ngoèo dẫn lên mộ ông, con đường đầy hoa dại cho nó thả sức hái. Vài năm sau nữa, bà nó yếu dần và được chuyển về thành phố sống chung với con cháu. Và từ đó, nó nhận ra một sự khác biệt rất lớn trong những cuộc hồi hương của gia đình. Mọi người không về đông đủ như trước và thời gian ở lại căn nhà cũ của ông bà nội cũng rất ngắn, chỉ để quét dọn, sửa soạn bàn thờ và nghỉ ngơi mà thôi. Không còn cảnh cả nhà xum vầy trong căn bếp nhỏ, không còn những buổi trưa được chậm rãi dạo bước trên cánh đồng, tất cả như lùi dần về phía sau, mãi chỉ còn là những kỷ niệm. Nó và đám anh chị cũng ngày càng lớn. Chiếc ô tô bác nó mượn năm nào nay không còn đủ chỗ cho tất cả mọi người, mỗi gia đình phải tự đi riêng nên không còn cái nô nức mỗi sáng đầu năm nữa. Và trong cái đám nhỏ thân thiết ngày nào, nó cảm nhận được một cái gì đó đang dần đẩy chúng ra xa nhau hơn. Càng lớn, đứa nào cũng càng cắm đầu vào chuyện học, vào tivi, internet và đám bạn cùng lớp, dần trở nên hờ hững với những chuyến về quê. Nó cũng vậy! Nó chợt nhận ra đã không biết bao lần nó từ chối về quê cùng ba mẹ vì một bài kiểm tra quan trọng, vì mắc đi chơi cùng đám bạn hay thậm chí để ở nhà xem một bộ phim hay. Gần như một năm nó chỉ về quê một lần vào ngày Tết và dường như quên mất cảm giác hạnh phúc trong mỗi lần về thăm quê. Nó buồn lắm khi nhận ra những đổi thay trong con người mình, càng buồn hơn khi có lần bị thầy dạy Sử gọi là “mất gốc”, vì từ khi lên cấp ba, nó rất hiếm khi về quê nên những chuyện ở quê nội nó gần như mù mịt.

Gió xuân vẫn đang thổi ngoài kia và mùa xuân cũng đang đến thật gần. Nó hít một hơi thật sâu và mong chờ năm mới để vào ngày khởi đầu của năm, nó sẽ tìm lại những kí ức đã đánh mất. Và nó chợt nhoẻn miệng cười khi hiện lên trong đầu nó là hình ảnh một con bé đang tung tăng dưới những lũy tre, xung quanh là đám nhỏ đang cười thật giòn giã.

Phương Nguyên - 11Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét