BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

NẮNG [12A]

Hạ lặng lẽ xếp quần áo vào túi xách, thở dài. Không chỉ một mình Hạ thở dài mà cả bọn lớp 12 thở dài. Hết ngày mai, chúng xa trường…

Hạ đến bên cái bàn con gắn bó với cô suốt ba năm trời, bật đèn, rút từ tận sâu trong hộc bàn ra một cuốn sổ nhỏ. Đó là nhật kí. Hạ muốn viết tiếp những dòng nhật kí còn dang dở nhưng… ngày mai chia tay rồi, biết nói gì đây? Cầm bút lên rồi lại đặt xuống, Hạ nghẹn ngào. Làm sao mà không khóc cho được cơ chứ? Hạ khóc vì ngày chia tay, vì sự nối tiếc, vì thương nhớ hay vì tương lai của cô? Nhà Hạ nghèo, nghèo nhưng hiếu học. Tuy vất vả thật đấy, nhưng ba mẹ vẫn cố gắng cho Hạ được đi học. Học đến cấp ba đã là một nỗ lực vượt bậc của Hạ, của bố mẹ và cả mấy đứa em út ở nhà nữa. Ngày Hạ đậu vào trường chuyên, cô mừng đến phát khóc, chỉ biết ôm chầm lấy mẹ và mấy em mà nấc lên thành từng tiếng. Ngày ấy, sao mà qua nhanh…Giờ Hạ đã học 12, đã sắp ra trường nhưng… con đường tương lai của Hạ sẽ ra sao đây? Học tiếp Đại học ư? Tiền? Còn mấy em? Còn ba mẹ?... Viết gì đây hả nhật kí? Viết những dòng thở than chăng? Hạ không biết… Nghĩ đến những điều đó, tự nhiên Hạ thấy lòng mình nao nao. Bao ước mơ, bao dự định, Hạ cất sâu vào tim mình như xếp mấy bộ quần áo học trò của cô vào túi vậy.

Học trò nghèo, cô có quyền mơ ước chăng? Hạ không biết, cô nghĩ lung lắm…
Muốn thoát khỏi cái không khí ngột ngạt, Hạ bước ra khỏi phòng trọ của khu kí túc xá, nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang. Hè đến rồi, cái nắng mới gay gắt như thế. Mẹ sinh Hạ vào một ngày tháng 7 đầy nắng, nên ba mẹ đặt cô là Hạ. Hạ có nắng, đẹp thật đấy nhưng… cái nắng ấy gắt quá và nó có nỗi buồn chia tay của tuổi học trò, Hạ nghĩ thế.

Kí túc xá của trường nằm ở sân sau, cạnh bãi cỏ xanh mướt, cô tự xem đó là cái đặc ân vì mỗi khi buồn, cô lại ngồi lên cái thảm cỏ mát rượi kia, rồi suy nghĩ, rồi tư lự, thả hồn vu vơ. Và bây giờ, Hạ vẫn đang thả hồn mình bay theo mây trời, tạm quên đi những suy nghĩ phiền muộn kia, để được sống vô tư như lứa tuổi học trò mà lẽ ra cô đáng phải có. Ấy vậy mà trong lòng cô cứ phải luôn quanh quẩn những muộn phiền… Thẩn thơ với những ý nghĩ của mình, chợt Hạ cảm thấy đau điếng. Một cuốn sách toán dày cộm đập vào đầu cô. Thủ phạm là Trường chứ chẳng ai khác.

_Bà làm gì mà thẩn thờ vậy?

_Kệ tôi, ông quan tâm làm gì?

Trường khẽ trề môi rồi nâng cặp kính dày cộm của mình lên vừa tầm mắt rồi lại ngồi đọc cuốn sách toán dày cộm mà cậu đem theo:

_Ông siêng vậy? Đọc toàn sách “bác học”!

_Bởi ai đó có chịu nói chuyện với tui đâu!

_Ừm thì…

_Đúng là dân chuyên Văn, suốt ngày mộng mơ!- Trường trêu chọc

_Còn ông? Dân chuyên toán đúng là con mọt sách!

Trường cau mày khiến Hạ buồn cười. Hạ thích cái vẻ mặt nhăn nhó của Trường lúc này.

_Trường này…

_Huh?

_Tụi mình làm bạn được bao lâu rồi nhỉ?

_Bà muốn tính thời gian làm bạn thân hay thời gian gây lộn?

_Cả hai?

_E hèm, thời gian làm bạn là n ngày, thời gian gây lộn là x ngày, với n và x là ẩn số mà tui cũng chả biết!_ Trường cười tinh nghịch

_Không biết thì nói không biết, lại giở bệnh toán học ra! Trường này, có lẽ…- Hạ đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc- …có lẽ Hạ sẽ không đi học đại học đâu…

_Sao vậy?- Trường gần như nhảy dựng lên

_Ông… ông biết hoàn cảnh nhà tui rồi mà, ba tui đã hơn 60 rồi, còn tụi em tui nữa, nếu tui đi học đại học…

_Bà có hâm không? Chẳng phải bà muốn thi vào sư phạm, muốn làm cô giáo ư?

_Đúng… nhưng ước mơ đó xa quá Trường à, xa như những tia nắng này vậy. Với tay tưởng là đã chạm vào, nhưng đến đêm, nắng tắt, giấc mơ cũng tan…

_Bà nói gì tui không hiểu, tui chỉ biết bà phải làm cô giáo, phải học tiếp đại học, bà đừng dở hơi như vậy!!!

Từ “dở hơi” khiến Hạ bực mình:

_Ông lấy lý do gì mà buộc tui? Tui không “dở hơi”, đó là sự thật, nhà tui không khá giả như Trường và Trường cũng nên biết rằng học đại học không phải ai muốn là được đâu!!!

Hạ giận dỗi bước vào phòng, để Trường ngồi một mình. Hạ thấy mình hơi nóng, nhưng Hạ là đứa ngoan cố, nên cô sẽ không xin lỗi Trường trước nhưng… ngày mai là lễ Tổng kết rồi… Xa nhau, biết chừng nào gặp lại, sao cứ giận hờn như con nít hoài? Nghĩ vậy, Hạ mở cửa, định xin lỗi Trường nhưng cậu đã đi, đi rất nhanh và xa. Sau lưng Trường, một vài sợi nắng le lói. Tự nhiên Hạ thấy mắt mình cay nồng, nhìn cái dáng ấy Hạ lại nghĩ đến cảnh chia tay, thật buồn… Dân chuyên Văn thì hay đa sầu, đa cảm, có lẽ điều đó đúng với Hạ chăng?

Đêm cuối ở trường, nằm trên cái giường thân yêu của kí túc xá, Hạ chẳng tài nào ngủ được…

***


Bây giờ là chiều, chính xác là 3 giờ 45 phút chiều, đúng cái thời gian mà hôm qua Hạ cãi nhau với Trường, tên bạn thân suốt 3 năm học cấp Ba. Hạ lén nhìn qua lớp Toán, thấy Trường lạnh tanh. Hạ nghĩ có lẽ Trường vẫn còn giận mình. Tự dưng Hạ ghét mình quá, không đâu lại nói năng vô duyên, giờ sắp chia tay, câu xin lỗi sao cứ ấp úng giữ trong lòng, chẳng thể nói ra…

Hạ nhìn lại ngôi trường thân yêu, nhìn thầy cô, nhìn bạn bè. Tất cả, tất cả đều là kí ức đẹp của tuổi học trò, đẹp nhất trong đời Hạ…

Chia tay, đứa nào cầm nổi nước mắt cơ chứ. Lớp Hạ toàn con gái, chúng ôm nhau khóc hu hu. Hic, sến thật, nhưng đó là trong mắt bọn con trai. Hạ không nghĩ thế. Xa trường rồi, đến ngày nào Hạ mới gặp lại đám bạn đây? Rồi đây, Hạ sẽ về quê hoặc tìm một nghề nào đó để kiếm tiền phụ thêm bố mẹ? Số phận của cô học trò nghèo là thế chăng?

4 giờ 15 phút chiều, nắng vẫn còn gay gắt…

Lễ tổng kết đã xong, Hạ chuẩn bị đi ăn liên hoan với lớp thì…

_Hạ… _Trường ngập ngừng.

_Có… gì không?

_Tui… tui… xin lỗi chuyện hôm qua nghen… là tui…

_Không, là lỗi của tui! Tui sai rồi! Tui không nên nói vậy!

Trường thấy lạ và Hạ cũng cảm thấy rất ngượng. Lần đầu tiên, Hạ tỏ ra “ngại ngùng đến vậy trước mặt Trường và cũng là lần đầu trong suốt 3 năm trời học chung, Hạ mở lời xin lỗi.

Trường cười, Hạ cũng cười…

_Tặng bà này!

_Gì vậy?

_Chỉ là một cuốn sổ thôi, tui thấy nó xinh xinh nên tui nghĩ bà sẽ thích.

_Ừm, cảm ơn ông, tui…

_"Tui không chuẩn bị gì”, bà định nói vậy phải không?

_À…ông hiểu ý tui nhất!- Hạ cười ngượng.

_Thôi, tui không cần quà đâu, chỉ cần…

_Cần gì?

Hạ ngẩn lên nhìn Trường, đôi mắt tròn càng long lanh trong ánh nắng sân trường càng khiến Trường bối rối. Có một điều Trường không hiểu, một cảm xúc thật lạ mỗi khi Trường nhìn sâu vào đôi mắt buồn của Hạ…

_Bà… bà…

_Bà gì? Bạch bà bà hay Hắc bà bà?- Hạ trêu đùa.

_Hạ có hứa với Trường là Hạ sẽ luôn tin vào cuộc sống, tin vào tương lai không? Tuy hoàn cảnh gia đình Hạ tuy khó khăn, nhưng với sức học và khả năng của Hạ, Trường tin, Hạ sẽ vào được đại học…

Một lần nữa, mắt Hạ đỏ hoe, rồi thút thít…

_Hạ… Trường… Trường nói gì sai à?

_Không… không… Hạ chỉ… cũng chnẳg hiểu nữa. Hạ không nghĩ ngày chia tay lại đến nhanh thế… Hạ cứ mong những năm tháng cấp Ba đừng bao giờ kết thúc… nhưng… nhưng…chuyện học đại học, Hạ không dám nói trước…
Hạ lại nghẹn ngào, càng khiến Trường lúng túng.

_Này, Hạ định khiến cả trường biết Trường làm Hạ khóc à? Nín đi…

Hạ hít một hơi dài, cố ngưng khóc. Hạ chùi vội nước mắt:

_Trường cũng vậy nghen! Trường phải hoàn thành ước mơ trở thành kĩ sư hoá dầu đó…

_Ừm, còn điều này…

_Huh?

_Hứa với Trường là khóc ít thôi nghen… vì Trường không… không… không muốn nhìn… nhìn Hạ khóc, thấy… sao sao ấy!

Giọng Trường nhỏ xíu, lúng túng, cậu nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhưng chẳng dám nhìn vào mắt Hạ. Nói xong rồi cậu quay đi, đỏ cả mặt. Nhưng Hạ nghe rất rõ từng lời của Trường và giờ đây, mặt Hạ còn đỏ hơn cả Trường...


***

_Hạ, sao mặt mày đỏ dữ vậy?_ Đám bạn nhao nhao hỏi

_À, do nắng… nắng đó mà…

***

“ Hạ à, Trường không phải là đứa giỏi ăn nói nên Trường làm Hạ buồn. Trường xin lỗi. Nhưng thật sự, Trường mong Hạ hoàn thành giấc mơ đại học của mình. Hạ hỏi Trường lấy lý do gì mà buộc Hạ, Trường chẳng có lý do gì. Trường chỉ biết Trường rất buồn nếu Hạ phải bỏ dở ước mơ làm cô giáo của Hạ. Trường vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Hạ, Hạ mặc áo dài trắng, đi dạo trong ánh nắng sân trường, khi ấy… Trường đã nghĩ rằng Hạ giống như một thiên thần vậy và Trường tin, khi Hạ mặc áo dài đứng trên bục giảng, Hạ sẽ đẹp lên gấp bội. Hạ tin Trường chứ? Bây giờ, nắng có thể tắt, nhưng ngày mai, nắng có thể còn rực rỡ hơn ngày hôm nay, vậy nên đừng từ bỏ ước mơ nghen!”

Cô khẽ mỉm cười, xếp lại tờ giấy mà anh kẹp trong cuốn sổ tặng cho cô. Cô sinh viên lại rảo bước trong ánh nắng sân trường đại học sư phạm. Xem ra một ngày mới lại bắt đầu…

Hết

Tạ Thị Bích Hồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét