BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

THẦY...[11Si]

Ngày mai là ngày 20/11, đám bạn cũ của nó rủ nhau đi thăm thầy cô giáo cũ. Khi hỏi đến nó về việc đi thăm thầy Bình thì nó cười gượng gạo rồi từ chối. Nó viện cớ là gia đình có việc nhưng thực ra nó không muốn đi. Giờ đây, lúc bạn bè nó đang hăm hở di chúc mừng ngày 20/11 thì nó đang ngồi thẩn thờ ở nhà. Lòng nó rối bời, đầy ân hận và day dứt. Không phải là nó không muốn đi với đám bạn mà là nó không thể. Nó không thể tới gặp thầy Bình được vì những gì nó đã nói và hiểu lầm do nó gây ra với thầy ấy-lúc nó còn nhỏ dại, thiếu suy nghĩ và thật nông cạn.
Thầy Bình là thầy giáo chủ nhiệm của nó hồi lớp 9. Lớp nó nổi tiếng là quậy nhất khối nên vào năm học cuối cấp ấy, nhà trường đã cho thầy bình quản lí lớp nó. Thầy ấy nức danh cả trường về tính nghiêm khắc và kỉ luật. Tuy vậy nhưng khi học thầy được 1 tháng thì lớp nó rất quý thầy, vì thầy nghiêm khắc nhưng đôi lúc cũng rất hài hước, vui tính. Riêng nó thì rất ấn tượng và kính phục thầy. Thầy Bình dạy hóa, nó cũng đã học nhiều thầy cô dạy hóa nhưng nó chưa thấy dạy hay và dễ hiểu như thầy ấy. Cộng với niềm đam mê hóa học và ước mơ thi đậu vào trường chuyên Lê Quý Đôn nên nó ra sức học và trau dồi kiến thức về hóa. Nó luôn muốn gây ấn tượng với thầy Bình. Trong giờ học, nó hăng say giơ tay phát biểu, khi có bài tập thì nớ xung phong giải bày, kiểm tra thì nó cố gắng đạt điểm cao và thế là một học kì, nó đã trở thành người có điểm phẩy hóa cao nhât nhì lớp. Nó trở thành người học trò cưng của thầy Bình. Dường như mọi việc diễn ra theo đúng ý nó. Thế nhưng vào ngày 26/3 năm ấy, mọi việc không còn như vậy nữa. Để củng cố tình hình học tập, lớp nó tiến hành bầu cán sự bộ môn. Khi đến môn hóa, mọi người trong lớp đều nhất loạt bầu nó làm cán sự. Đáp lại mọi người, nó chỉ cười. Thực ra nó nghĩ mình cũng xứng đáng nhận được chức vụ đó vì nó thấy trong lớp chẳng ai có đủ trình độ làm việc đó cả. Thế nhưng khi hỏi ý kiến thầy Bình, thầy lại không chấp nhận và chỉ định Ngân-cô bạn ngồi sau nó, đảm nhận chức vụ cán sự hóa. Thầy bảo nó đã là lớp phó rồi, giờ đảm nhận làm cán sự nữa sẽ ảnh hưởng đến việc học. Và mặc dù nó tỏ ra không quan tâm gì nhưng trong long lại cảm thấy khó chịu và bực bội. Sau giờ học hôm ấy, nó đã học thầy Bình và hỏi ngay.
-Thầy ơi! Tại sao em lại không được làm cán sự hóa ạ?
Thầy ngước nhìn nó với đôi mắt hiền từ rồi bảo:
-Thầy nói rồi mà! Em đã làm lớp phó rồi mà. Nếu làm cán sự nữa thì làm sao thời gian mà học đấy.
-Nhưng thưa thầy em có thể làm được.
-Thầy đã bảo rồi. Không được đâu em à!!
Dừng lại một lát rồi nó ngập ngừng hỏi:
-Hình như… còn nguyên nhân khác nữa phải không thầy.
-Cho chuyện gì?
-Dạ, chuyện em không được làm cán sự hóa.
Thầy lại cười và đáp:
-Thầy biết em là một cô bé thông minh. Nhưng em có một nhược điểm lớn, với nó thì em khó mà làm việc đạt hiệu quả cao nên em không đảm nhận chức vụ đó được.
Nó sửng sốt và lặng im nghe thầy Bình nói tiếp.
-Thầy đồng ý là em thong minh và học giỏi nhưng… em chủ quan. Em làm bài được nhưng không chặt chẽ và thiếu sót nhiều. Thầy thấy em dần trở nên kiêu ngạo và không còn chăm học như trước nữa.
Thầy khuyên em thật lòng: tính kiêu ngạo như nọc rắn vậy. Nó dễ dàng luồn vào trái tim và lí trí của em. Em sẽ chẳng làm được gì lúc đó nữa. Em nên cố gắng học hành hơn nữa và khiêm tốn. Hình như… em định thi vào chuyên Hóa hè này phải không Chi?
Nó sầm mặt và nói khẽ:
-Phải ạ! Em… em sẽ nhớ lời thầy nhưng em không nghĩ mình lại như thầy nói dâu ạ!
-Ý em là sao?
-Dạ, em không nghĩ là mình kiêu căng như thầy nói. Em nghĩ là làm bài chỉ cần ra đáp số đúng là được rồi, không quan trọng lắm về cách giải đâu ạ.
-Thế em nghĩ là thầy sai? Và em đúng?
Nó nuốt nước bọt đánh ực:
-Dạ!
Thầy Bình khẽ bảo:
-Vậy em có gì để chứng minh việc này?
Nó suy nghĩ một ít và nhìn thẳng vào mắt thầy rồi rành rọt nói:
-Dạ! Bằng việc em thi đậu vào trường chuyên.
Thầy đã nói:
-Nếu em kiêu căng thì sẽ không làm được gì mà. Em sẽ chứng mình là thấy sai bằng việc em thi đậu vào chuyên hóa.
Thầy Bình vẫn cười, bảo:
-Được rồi! Chúng ta cùng đợi xem.
Thế là sau ngày hôm đó, nó lao vào học hóa cả đêm lẫn ngày, nó học đến cả quên ăn quên ngủ. Nó phải chứng minh là thầy Bình. Từ nhỏ đến giờ chưa ai nói nó vậy cả. Nó kiêu căng ư? Chủ quan, và phải khiêm tốn ư? Nó thấy thầy Bình chẳng hiểu gì cả. Cái ấn tượng ban đầu của nó về thầy ấy dần mất đi. Nó dần xa lánh thầy ấy. Nó cảm thấy như thầy không có thiện cảm với nó nên mới nói những lời đó.
Và rồi 3 tháng sau, kì thi vào trường chuyên cũng đến. Nó tham dự kì thi với tất cả sự quyết tâm và hi vọng. Thật bất ngờ là nó đã đậu, mà lại đậu với số điểm cao nữa. Bạn bè trong lớp thi nhau chúc mừng và khen ngợi nó. Còn thầy Bình thì chẳng nói gì cả. Khi nó nhìn thấy ấy với ánh mắt tự hào và vui sướng thì thầy chỉ nói:
-Chúc mừng em.
Dường như mọi việc diễn ra theo đúng ý nó. Nó đậu vào trường chuyên, và nó không còn nhớ gì đến những lời thầy Bình nói nữa. Nó có thể không còn nghĩ đến thầy nữa. Nếu không có chuyện này xảy ra. Chuyện là nó đã thi đậu và có mặt trong dánh sách học sinh đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh của trường. Nó học rất nhiều, làm bài cũng được nhưng kết quả là nó rớt. Nhận được kết quả thi, nó vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt. Bất giác trong lúc đó, nó nhớ tới thầy Bình, tới những lời mà thầy nói với nó và nó nhận ra lí do tại sao nó lại rớt: kiêu căng và chủ quan. Nó lại càng thấm thía hơn những lời mà thầy đã nói và lại càng trách mình tại sao lúc trước lại nghĩ về thầy ấy như vậy. Cảm giác tội lỗi bao trùm lên nó. Nó thấy hối hận vì những gì mình đã nói với thầy Bình. Nó muốn gặp thầy ấy để nói lời xin lỗi nhưng lại sợ hãi. Nó không biết tại sao lại sợ nhưng nó không thể đến gặp thầy ấy được. Nó cứ sống với tâm trạng lo âu, bực bội và ân hận đến hôm nay. Giờ đây nó ngồi trong phòng, thả cho tâm trí bay theo nhứng đám mây trên trời kia. Nó thấy buồn và trong đầu cứ văng vẳng tiếng nói của thầy Bình. Nó thấy khó chịu và bực tức. Nó không muốn như thế này nữa. Nó phải làm gì đó. Kẻ sai không biết mình sai nhưng nếu biết thì vẫn có thể sủa sai mà. Hít một hơi dài, nó gọi qua nhà nhỏ Trinh rồi hỏi số điện thoại của thầy Bình. Nó bấm số và hồi hộp chờ đợi:
- Alô!
Nó chợt nhận ra giọng nói quen thuộc ngày nào của thầy và nó nói:
-Thầy ơi có còn kịp nữa không nếu em nói lời xin lỗi.
Như hiểu ra tất cả và biết nó là ai, thầy bảo:
-Không sao, thầy hiểu mà… tương lai còn dài và nếu em đã hiểu ra thì hãy cố gắng xây dựng một cuộc sống tốt hơn không cso gì là quá muộn cả.
Đây là câu chuyện của tôi và chẳng biết nói gì bây giờ hơn một lời chúc tốt đẹp nhất tới thầy cô giáo của tôi cũng như những thầy cô giáo trên đất nước nhân ngày 20/11 cùng lời tri ân sâu sắc nhất.
Tác giả: Trương Thị Bích Hoa-11Si

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét