BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

TRỞ VỀ [11A1]

Gió cuối chân trời biết rằng mình đã rời xa bầu trời yêu dấu, bằng một chuyến đi thôi, bỏ quên những áng mây ngọt ngào, bỏ những vòng tay âu yếm, đến với vùng đất mới chào đón và niềm hăng say đang vẫy gọi.
Thật ngạc nhiên, gió khát khao chân trời mới đến vậy, gió tung tăng ở đâu? Trên những thảm cỏ xanh ngút ngàn, trên những cơn sóng bạc đầu bất tận, trên những chuyến đi, những khung trời mới, những bức họa cuộc sống mới đang dần hiện ra, những áng mây gần gũi trôi xa với bầu trời của nó…
Tuyết đang đến, gió nhận ra điều đó vì chính nó mang trong mình hơi thơ lạnh lẽo của tuyết, từng bước đi phả ra mặt đất những cơn lốc xoáy, từng hơi lạnh chen chân, len lỏi vào những căn nhà, nó nhăm nhe tấn công những ngọn lửa rực cháy, nó muốn dập tắt tất cả.
Để làm chi? đơn giản nhưng quan trọng, nó cô đơn. Cơn gió ấy làm gì? Dập tắt ngọn lửa kia làm gì? Nhớ hay cô đơn hay là tất cả? tại sao ra đi để rồi phải hối tiếc? bước chân gió ngập ngừng, một thoáng, chỉ một thoáng thôi.
Thế là những tháng ngày rong ruổi trên đường đời, gió ùa. Gió vội. Gió tàn nhẫn. Gió không còn là mình nữa, chẳng còn là một chút bình yên, là một thoáng ngây ngô, trẻ con, gió bây giờ là một trận cuồng phong.
Và gió cố tìm cho mình một bến dừng chân, nơi đâu, cố tìm kiếm hay quay về chốn cũ, gió đang nghĩ gì thế… lang thang trên con đường vô định, gió thấy biển, nơi xa là biển và cát…
Cát trắng hững hờ, yên bình nhẹ nhàng dưới những cơn sóng vỗ bờ, bình yên và hiền hậu.
Gió ngạc nhiên thấy cát trắng quá bình yên, quá yếu đuối, quá chấp nhận, quá… mà những cái quá đó gió không thể nghĩ rằng mình có thể làm được.
Một ngày, hai ngày… và nhiều ngày, gió lặng bên biển, gió đùa giỡn với cát, với sóng biển, gió bắt đầu thấy yêu cái dung dị, hiền hòa nơi đây, gió thấy cần phải học cách chấp nhận, biết hòa nhập, biết…
Gió đã có những giờ phút thật tuyệt vời…có lần cát đã khẽ tai hỏi gió, tại sao gió không trở về, trở về với nơi gió đã ra đi, tại sao gió lại rời xa nơi ấy? câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà lại khó trả lời, tại sao ư?
Gió biến sắc. Gió tức giận. Gió không hiểu nổi mình nữa. Gió cuốn cát bay đi, thật mạnh. Gió làm biển động dữ dội. Gió bỏ đi…
Cát lại trở về bên biển, cát được biển mang trở về đất liền, cát vẫn bình yên. Khi vẫn có nơi để trở về, ta vẫn thấy bình yên, phải chăng?
Gió phiêu bạt nơi chân trời xa lắm, gió đi và đi mãi, gió vẫn cố tìm cho ra câu hỏi của cát, tại sao mình đi? Tại sao?
Vào một ngày hè, gió thấy mình thật sự yếu đuối, gió muốn trở về, nhưng gió sợ, sự ra đi của mình đã…
Nhưng rồi, gió đã quay về bên nơi gió muốn, nơi đợi gió, nơi gió trở về, nơi tất cả những tất bật ngoài kia đều phải dừng lại, nơi gió thấy tâm hồn mình bình yên thật sự.
Gió lúc này cảm nhận được một điều rõ ràng rằng: gió thấy hạnh phúc.


Nguyễn Đặng Thùy Trang A1-K10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét