THƠ BÙI ĐÌNH VINH
ĐIỀU GIẢN DỊ
Có những người cõng cái chữ lên non
Lên những bản làng quanh năm sương phủ
Mẹ – cô giáo thành thị về miền quê dạy học
Những chớm đông rét mướt cả con đò
Mùa mưa về với những nỗi âu lo
Mẹ qua sông bất kể sóng lồng dữ dội
Mẹ đã từng cuốn theo dòng nước bạc
Đối mặt với tử sinh, thấp thoáng đời người!
Những công thức hoá, những bài toán sinh
Mẹ cặm cụi với những giờ lên lớp
Trong giáo án cũng gầy theo mắt mẹ
Trong đêm khuya mẹ lặng lẽ một mình
Kỷ niệm ngày xưa mẹ có hãi hùng
Trong giấc mơ có làm mẹ nhớ
Con dẫm bàn chân mình nghe cát kể
Chuyện ngày xưa… sao gió sóng trong lòng
Năm tháng đã qua mẹ không còn trẻ nữa!
Dòng sông thì có lẽ cũng không già
Nó vẫn xanh như tóc mẹ thời con gái
Vẫn miên man dài như tình mẹ bao la?
Con đứng trước dòng sông đã ấp đầy tuổi thơ con
Gọi con đò như xưa mẹ từng gọi
Chỉ tiếc rằng con đò không trả lời điều con hỏi
Mẹ như sông hay sông như mẹ hiền hoà
BÙI ĐÌNH VINH
GIÓ TỪ ĐÂU?
Có phải gió từ biển thổi lên nồng nàn
Chất muối kết tinh thành trai ngọc
Như nước mắt của Mỵ Châu từng khóc
Hạt cát thời gian theo cơn gió lăn dài
Có phải gió bắt đầu từ rừng thiêng lồng lộng gió
Nghe âm vang tiếng vó ngựa cô thần
Hay ngọn gió từ trang Kiều mười lăm năm lưu lạc
Thành sóng trùng dương bạc xoá đến vô ngần
Có phải gió ra đi từ lòng đất Mẹ
Hôn lên những vóc dáng không hình hài không tuổi tên
Lên miệt đồng bằng, lời ru khe khẽ
Lá đu đưa – con mơ giấc phiêu bồng
Ngọn gió thổi vào hương đêm cho cây cỏ say mềm
Và có lẽ đối với tôi gió bắt đầu từ đó
Gió mùa lên từ phía mắt môi em.
BÙI ĐÌNH VINH
NGẪU HỨNG MY LĂNG
Bến My Lăng bao trăng rồi rơi lả tả
Chốn Bồng lai trên sóng nước mịt mờ
Có ánh trăng lung linh xao vỡ
Gấp gáp tiếng gọi đò run rẩy – bến My Lăng
Ông ngư gối đầu lên trang sách say trăng
Để hồn viễn du vẩn vơ về cõi mộng
Lặng lẽ thuyền tình rời theo con sóng
Những lá vàng cháy đỏ cả lòng sông
Chiều trải dài như con nước ngàn xưa
Có cập bến nơi Đường thi bảng lảng?
Trăng say trăng mơ cho hồn vất váng
Bến My Lăng khua sóng nước vọng về
Dẫu cho cuộc đời trăm ngàn những giấc mơ
Mà giấc mơ chỉ toàn những điều không có thật
Nên tiếng gọi của chàng kị mã như người hành khất
Hành khất giữa cuộc đời và hành khất giữa cơn mơ
BÙI ĐÌNH VINH
BẮT ĐẦU
Cây xanh bắt đầu bằng lớp vỏ hạt của mầm
Màu vàng của lúa bởi mồ hôi nồng mặn
Ánh mắt mẹ hiền bắt đầu từ những gì sâu lắng
Và tôi đã bắt đầu yêu.
Đêm đêm vẫn người quét rác ngoài đường
Tiếng sỏi va vào từng hạt sạn khô khan
Sỏi đá vô tri vô giác
Trăng xuyên qua lấp lánh tâm hồn
Tôi đã bắt đầu yêu những buổi hoàng hôn
Có nỗi nhớ đốt nắng vàng rực rỡ
Những cánh buồm xa lồng lộng gió
Chở yêu thương đến với bến bờ
Tôi đã bắt đầu yêu những cơn mưa mùa hạ bất ngờ
Cho cây cối xanh chồi biếc lộc
Người hồn nhiên và dịu dàng như lần đầu biết khóc
Bởi mưa đưa về bao kỷ niệm xa xưa
Tôi đã bắt đầu yêu những buổi ban trưa
Đường lấp loá nắng, bụi và cát bỏng
Áo em trắng suốt một đời biển xanh nổi sóng
Những đợt sóng nào anh đã bắt đầu yêu.
BÙI ĐÌNH VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét