HỒN QUÊ
ĐÀO NGUYÊN PHƯƠNG THẢO – Lớp 10V
Q uê nội nghèo lam lũ mấy nắng mưa
Mùa nước lớn.,ngập đồng trắng phau vùi thân lúa
Con lũ bạo tàn hoà nước mắt dân quê
Bão tháng ba , lúa ngã đôi đứt đoạn lòng người
Bữa cơm độn khoai , tủi hờn cực nhọc
Bà nhường cháu bát cơm lưng ít ỏi
Ông sẻ cho con tep nho bát canh rau
Ấm áp tình thương xua cơn giá lạnh
Rồi muà nắng nứt nẻ lỗ chân chim
Lúa cháy đỏ đồng còn đâu hi vọng
Giọt mồ hôi nóng bỏng hay nước mắt lăn dài ?
Lũ trâu gầy xơ xác gặm cỏ khô
Đã mấy mùa nắng mưa không về quê nội
Còn không những ngày vất vả bần hàn ?
Còn không những thân lúa cháy vàng ?
Thổi lộng hồn quê cho lòng tôi mát rượi !
MÙA NẮNG
Đào Nguyên Phương Thảo – Lớp 10 Văn
Que tôi , nắng cháy bờ lau , nướng vàng bãi cát
Nắng nhuộm đỏ lũ trẻ đầu trần đi chài , đụp
Bỏng rát chân mẹ – ghánh hàng con lội qua … bãi cát trưa
Đen sạm vai cha _ chiếc giỏ xe ngày mươi lần thồ khách
Hạt cơm nóng hổi cái nắng và giọt mồ hôi
Nồi cá kho đậm đà , cây tiêu và nồng muối biển
Buổi sáng , nuốt vội miếng cơm , mẹ chạy kịp chợ xa
Tối khuya , và nốt chén lưng cha thở ra mêt mỏi
Tuổi thơ ,
Tôi nếm vị nắng giòn tan lẫn trong hơi biển
Hít căng gió nồm thoảng mùi cá tanh tanh
Nắng sớm , nón lá đội đầu , chạy kịp giờ lên lớp
Nắng trưa , tan trường , dép bẹ chuối qua bãi chuối cát chang chang
Lớn lên ,
Học xa nhà , nơi xứ lạnh mấy mùa qua không thấy nắng
Bỗng ! Nhớ sao cơn gió nồm miền Trung hừng hực
Thoảng trong kí ức , mùi cá tanh hòa muối biển mặn nồng
Gánh hàng con và chiếc xe thồ vẫn lội qua miền nắng yêu thương
NGƯÒI MẸ CỦA CON
PHẠM THU THUỶ – 10 Văn
Mẹ ngồi đó , hàng me đang trút lá
Mắt xa xăm vẫn đợi bóng hình con
Trăng lên cao khi khuyết lúc lại tròn
Nhưng vẫn dịu dõi theo con đi mãi
Con hành quân trên đường đời sống mãi
Cơn sốt rừng đau quá mẹ ơi !!!
Vẳng bên tai như tiếng mẹ xa xôi
“ Gắng con nhé” lòng tôi thêm vững chãi
Đêm từng đêm sao con trằn trọc mãi
Nhớ dáng mẹ côi cút mà con thương
Đường hành quân còn nhiều nắng sương
Cứ yên lòng chờ con mẹ nhé !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét