BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Tuyển thơ học sinh 2003 - 2004

Thơ học trò Lê Quý Đôn

1. Nữ sinh - Nguyễn Thị Trúc Quỳnh

2. Bình thơ: Gửi tháng 11 (Nguyễn Bạch Dương) - Nguyễn Đinh Nhị Giang

3. Bâng khuâng - Nguyễn Hà Huyền Trân

4. Nhớ quê - Nguyễn Hà Huyền Trân

5. Hoa cỏ may - Lê Anh Nguyệt

6. Bến cả - Lê Anh Nguyệt

7. Tháng Sáu - Nguyễn Thị Ngọc Diễm

8. Chia Tay - Nguyễn Thành Đức

9. Ngoại - Trần Nguyễn Ngọc Diệu

10. Con gái học Văn - Nguyễn Cẩm Hà

11. Hương lúa - Bùi Đình Vinh


Nguyễn thị Trúc Quỳnh

Nữ sinh

Lần đầu em mặc áo dài

Bím tóc lúc lắc trên vai

Ba dắt xe ra tận ngõ

Mẹ bước vội theo dặn dò

Mẹ khen con gái mẹ xinh

Thẹn, em cười khẽ một mình

Bím tóc đong đưa ngộ nghĩnh

Đỏ ửng khuôn mặt, càng xinh

Tay em giữ chặt tà áo

Ngượng ngùng, lúng túng làm sao!

Em sợ lỡ mình vấp ngã,

Lỡ mình... như thế thật là...

Áo dài ơi, ghét chi lạ!

Nhưng cũng thương quá đi mà

Con gái lần đầu đến lớp

Trong áo dài trắng thướt tha.


Bình thơ: Gửi tháng mười một

(Nguyễn Bạch Dương)

Thưa thầy con kịp lớn khôn

Trường đình đã mất đâu còn dấu xưa

Con đầy ngày nắng ngày mưa

Lưng thầy còng chuyến đò đưa nối bờ

+

Con cầm vụng dại câu thơ

Nụ hồng đỏ thắm biết giờ gửi đâu?

Mùa nước lũ sông đục ngầu

Con run run bước qua cầu rưng rưng

+

Dáng thầy in bóng chập chùng

Nhỏ nhoi con đếm tưởng chừng lá trôi

Bàn tay con giữ chơi vơi

Thầy không níu giữ - lá rơi xa ngàn

+

Con về gõ cửa, hân hoan

Tháng mười một với rộn ràng nhớ ơn

Con thèm trở lại mái trường

Khoanh tay cuối lớp... nghe thơm lời thầy!

Khi soi mình vào dòng thời gian bất tận, thấy mình giờ đây đã lớn khôn cũng chính là lúc ta chợt nhận ra những ngày xưa yêu dấu đã xa xôi biết dường nào. Và điều còn sót lại chỉ là những ký ức của một thời đã qua. Bài thơ Gửi tháng mười một được mở đầu bằng hình ảnh của một cậu học trò đang khoanh tay, cúi đầu trước hoài niệm trường xưa, thầy cũ và lễ phép thưa:

Thưa thầy con kịp lớn khôn

Trường đình đã mất đâu còn dấu xưa

Con đầy ngày nắng ngày mưa

Lưng thầy còng chuyến đò đưa nối bờ

Mỗi lứa học trò được thầy dạy dỗ từ cái không biết đến biết, từ biết ít đến biết nhiều. Thầy đã dốc hết sức của mình để vun vén, chăm bón để cho những cây đời non tơ kia lớn lên. Mỗi lần ấy chính là chuyến đò mà thầy chèo chống giữa dòng sông Cửu Long mêng mông. "Chuyến đò đưa nối bờ" ấy cứ thế nối tiếp nhau từ lứa này sang lứa khác, từ những bến bờ đầu tiên tiếp bước ra nghìn trùng xa xôi. Và chúng ta - những người học trò dẫu có đi năm châu bốn bể vẫn không thể nào quên được chuyến đò đầu đời. Những chuyến đò là những bài học đầu tiên của mỗi con người bước ra từ ghế nhà trường.

Có lẽ bài thơ của Nguyễn Bạch Dương đã đụng đến những tấm lòng thầm kín với những nỗi niềm, tâm sự chưa dám nói ra. Và bốn câu thơ đầu của bài thơ đã ôm trọn những ý tứ của các khổ thơ còn lại, khắc hoạ đậm nét công lao của thầy. Hình ảnh "lưng thầy còng chuyến đò đưa nối bờ" đã in đậm trong lòng người đọc. Qua bao năm tháng chèo chống, thầy đã già đi và mệt mỏi vì đã đưa bao lứa học trò đến bờ trí thức, bao ngày nắng, bao ngày mưa đã làm bạc phai màu áo. Và có lẽ dáng dấp thầy cũng thay đổi nhiều. Từ "còng" đã gợi lên bóng dáng của thầy thật nhỏ nhoi. Hình ảnh ấy giống như hình ảnh mẹ "oằn" vai sớm tối vất vả lo cho chúng con. Chắc là vậy, tình thầy cũng bao la như tình mẹ và nó sẽ vang vọng mãi trong lòng của chúng ta.

Bốn câu thơ tuy giản dị mà chân tình, nó thấm đẫm tình cảm "tôn sư trọng đạo" của một người học trò nhỏ đối với thầy khi ngày đầu đến lớp. Hai từ xưng hô Thầy và Con không được đánh bóng màu mè mà nó được thốt lên bằng một sự chân thành vốn có, làm tôn thêm cảm xúc, kỷ niệm xuyên suốt bài thơ. Lời thơ một mạc nhưng có sức ngân vọng của thời gian. Bài thơ đã làm sống lại những ký ức tuổi thơ trong lòng mỗi chúng ta.

Nguyễn Đinh Nhị Giang

Nguyễn Hà Huyền Trân

BÂNG KHUÂNG

Tan học thì đường ai nấy đi

Lại theo người ta chẳng nói gì,

Cứ vờ nhìn lá mây trên phố

Rực hồng hoa phượng đến mùa thi

Chiều chiều, "người ấy" lại đi qua

Hôm nay sao đứng lại bên nhà

Len lén nhìn lên song cửa sổ

Một giàn giấy tím đã nở hoa

Tan học chiều nay không có ai

Lặng lẽ đi theo trên lối dài

Phố vẫn đông, sao thấy vắng

Ngu ngơ với gió, bước chân nai

"Người ấy" ra trường vào năm nay

Sân trường vắng ngắt chợt buồn thay

Tiếng ve ngân khúc, thênh thang nhớ

Bất giác vu vơ bỗng nhớ ai.

NHỚ QUÊ

Lên thành phố đã ba năm

Xôn xao trong những đêm nằm nghe mưa

Biết cha đang bận cày bừa

Mẹ lo nhà dột, phên thưa, gió lùa

Thèm ăn cá lóc canh chua

Mẹ mình vẫn nấu mỗi mùa gặt xong

Chiều chiều đi giữa phố đông

Học trò tỉnh lẻ nhói lòng nhớ quê


Lê Anh Nguyệt

HOA CỎ MAY

Hoa cỏ may

Rơi nhẹ nhàng

Theo gót em về trên con đê nhỏ

Vướng mắt ai nhìn

Bỗng, xa xăm!

Một trời hoàng hôn

Mắt em xanh

Trong thơ ngây biếc lạ

Một mùa hạ vô tình

Lững thững vội đi qua

Cơn mưa hạ

Rơi áo ai, khắc khoải!

Hay mắt em nhìn

Vẫn vô tình như thuở mây trôi...

Rồi một ngày,

Hoa cỏ may

Đưa nỗi buồn

Vào lòng ai thương nhớ

Chợt bỡ ngỡ

Đưa gót quay về

Vấp lối cũ

Hoa cỏ may

Bay...!

Lê Anh Nguyệt

BẾN CẢ

Ngày qua ngày, con ngóng thời gian trôi lặng lẽ

Năm tháng xa nhà con nhớ quá mẹ ơi!

Thành phố phồn hoa nhưng trôi qua vội vã

Đêm khuya về lầm lũi tiếng chổi thưa

+

Con đường xưa về quê mẹ sao xa tắp

Bụi quay về lấp loá dấu chân con

Mẹ lên thăm với đôi mắt mỏi mòn

Gió thời gian thổi tóc mẹ thêm bạc

+

Ôi, những mùa đông trôi qua sao buốt rát

Chắt chiu quê nghèo mẹ lặn lội nuôi con

Bao yêu thương, hy vọng mãi luôn còn

Dãi dầm nắng mưa, nét son mẹ phai dấu

+

Thời gian trôi như giấc mơ sầu vắng

Giật mình con kêu Mẹ giữa đêm khuya

Dù mai đây con mê mải chưa về

Tiếng kêu mẹ con vẫn còn nhớ mãi

+

Đêm nay thời gian lại trôi lặng lẽ

Ngóng về quê, con nhớ mẹ quá thôi

Sóng cuộc đời đưa đẩy con dạt trôi

Thì mẹ vẫn là nơi con gối bãi .


Nguyễn Thị Ngọc Diễm

THÁNG SÁU

Tháng Sáu!

Nắng mật ong lát vàng cửa sổ

Gió lung lay trĩu nặng quả, hương về

Lá phượng xanh thay bằng hoa áo đỏ

Tìm ở đâu bóng dáng tuổi học trò.

Nguyễn Thành Đức

CHIA TAY

Tặng 12 Văn thân yêu

Có mùa hoa phượng vĩ không tên thành hò hẹn

Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay

Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc

Nghèn nghẹn lời trong sống mũi cay cay

Có tiếng ve suốt một thời không ai hay

Chỉ lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế

Mười hai năm ve kêu như thành lệ

Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường

Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy

Giờ dò bài, phút ra chơi, cả những lần đi học muộn

Bây giờ cũng thành ký ức chìm sâu

Xưa cứ trách "bằng lăng tím" đâu đâu

Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ

Tím miên man, tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở

Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần

Có người bạn đến phút cuối rồi mới thân

Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ

Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ

Ngại ngùng đưa - hồi hộp đợi... chợt thở phào!

Chia tay nhé, mùa hạ - bọn mình đều bỗng lớn

Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu

Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại

Thế mới thành kỷ niệm thân yêu

25 - 7 - 2003

Trần Nguyễn Ngọc Diệu

NGOẠI

Lại qua thêm một mùa khô nắng gắt

Ngoại xa con chốc đã bốn năm rồi

Nhưng dáng ngoại thân yêu con mãi giữ

Trong tâm hồn con trẻ thơ ngây

Con nhớ mãi những buổi trưa đầy nắng

Ngủ giả đò rồi lẻn đi trèo cây

Ngoại đón con với ánh mắt nghiêm nghị

Vẻ mặt buồn và chiếc roi trên tay

Theo năm tháng con lớn lên và hiểu

Mình ngày xưa đã làm ngoại buồn nhiều

Làm sao chuộc được lỗi lầm hả ngoại?

Bây giờ con mới khóc, ngoại ơi!


Nguyễn Cẩm Hà

CON GÁI HỌC VĂN

Con gái học Văn

Sao chẳng dịu dàng gì hết vậy?

Quậy tưng bừng như một lũ quỷ con

Con gái học Văn

Nên ăn hàng khiếp nhỉ?

Mỗi giờ chơi đứng chật cả căn tin

Con gái học Văn

Nên hay mộng tưởng

Người lúc nào cũng thơ thẩn thẩn thơ

Con gái học Văn

Hèn gì dữ quá

Anh nào ngon chọc thử mà coi

Con gái học Văn

Sao giỏi đến thế?

Việc của mày râu mà làm cứ băng băng

Con gái học Văn

Nên duyên khủng khiếp

Để bao chàng ngơ ngẩn đứng làm thơ

Con gái học Văn

Nên kênh đời dễ sợ

Biết người ta thương rồi mà vẫn cứ làm ngơ.

Bùi Đình Vinh

HƯƠNG LÚA

Hương lúa làng tôi vùng quê lam lũ

Mỗi chiều thu sao ngan ngát, mặn mà?

Tôi nhớ quá mùi cọng rơm, cọng rạ

Trải bên hè lấm tấm dáng mẹ qua

Những tháng mười nước ngập trắng đồng quê

Màu bàng bạc lúa nghẹn ngào tức tưởi

Dân làng tôi bơi xuồng đi cắt vội

Nước mắt lăn dài giá rét tái tê

Giờ tôi ngồi thấp thỏm những cơn mưa

Tôi lại nhớ mùi mặn nồng của lúa

Ôi nhớ mong hay lòng tôi thắp lửa

Mùa gặt này mẹ cắt lúa hay chưa?

B.Đ.V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét