NHỚ MẸ
Còn gì bằng con nhớ mẹ đêm nay
Khi ngoài kia…
Gió rì rào kẻ lá
Bước chân ai ngoài hành lang vội vã
Như dáng mẹ về ấm lại cảnh khuya
Con ra đi ngày ấy buổi trưa
Mẹ lặt vội nắm rau xanh
Buổi cơm vui, nhìn con ăn lần cuối
Hôm con đi bờ tre gió thổi
Mẹ hút mình… xa mãi
Tôi trở về thầm lặng tháng năm…
Giờ ngồi đây, nơi phương ấy xa xăm
Con nhớ quá, một vùng quê bé nhỏ
Dáng mẹ gầy đâu đó
In hằn lên trang vở nơi con
Nguyễn Văn Huynh - 12 chuyên Sinh
CHÚT CẢM XÚC KHÔNG TÊN
Tôi bỗng sợ ngày mai tôi lớn
Tuổi học trò cắp sách còn đâu
Bạn tôi lúc đó còn ai nhỉ
Nỗi buồn nào chợt vướng mắt thơ ngây
Tôi bỗng sợ ngày mai tôi lớn !
Đường học trò dài nắng… vắng thênh thang
Bạn bè tôi mỗi người một ngã
Chẳng được nhìn toe toét cãi nhau nghe
Bạn bè tôi cứ ngồi mơ tưởng
Tương lai như ông nọ bà kia
Chợt thấy dáng cô thầy mệt mỏi
Thầm nhắc lòng: “Thương quá cô ơi”
Lớp 12… chưa lớn thật bạn nhỉ ?
Còn nhiều mộng mơ trên con đường nhỏ
Bước chân tôi quan, còn văng vẳng giọng cười,
Gió xạc xào và áo trắng tung bay.
Ngày mai lớn trăm đường trăm ngả
Biết đường nào giống đường nhỏ năm xưa.
Có đấy, những gió còn vọng hỏi:
“Tan học rồi, sao áo trắng chưa sang?”…
Võ Thị Hoàng Trâm (12 Chuyên Hoá)
BÀI HỌC TỪ BÀI KIỂM TRA
Chúng tôi là những học sinh cuối cấp, đang gấp rút ôn thi nên đầu óc vô cùng căng thẳng. Cuối cấp, chúng tôi có rất nhiều việc phải làm, nhiều thứ để học. Thỉnh thoáng ai đó lại giật mình “Lớp 12 rồi cơ ? Nhanh thật !” rồi tặc lưỡi, lắc đầu. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, thời gian dần trôi đến những ngày hè…
Năm cuối nên chủ trương chung của lớp: không học đều nữa, chỉ “dần”: Toán, Lý, Hoá để thi đại học. Nghĩ cũng lạ, đến đứa năng nổ nhất cũng chẳng dám xung phong trả bài. Các thầy cô nới lỏng và nhẹ tay, điểm rất thoáng, vậy mà…
Và rồi, các môn kiểm tra, các kỳ thi diễn ra tới tấp. Chúng tôi ôn tập khẩn trương, sẵn sàng cho việc thi cử. Đến môn Sử, những câu hỏi khó đã làm chúng tôi “choáng”. Thực ra không phải là quá khó nhưng là thế này: “Theo em thế hệ trẻ cần làm gì để xây dựng nền khoa học kỹ thuật của nước nhà sánh sai cùng các cường quốc năm châu ?”. Đứa nào cũng hăm hở viết. Tôi tự tin đem bài mình nộp, chắc mẻm sẽ được điểm cao với câu trả lời trau chuốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra: “Chúng em là thế hệ trẻ Việt Nam, phải tập trung vào công nghệ thông tin và công nghệ sinh học, vì đó là con đường đi đúng đắn cho tương lai. Nhà nước phải tạo điều kiện để phát triển tài năng trẻ, cho chúng em du học, học hỏi nền văn minh và sáng tạo các nước…”
Lúc trả bài, hầu hết chúng tôi được điểm 7, nhưng thật hi hữu, lại có điểm mười. “Điểm mười, vâng, chính xác là một điểm 10. Đặc biệt đó là của một tên tuổi chưa bao giờ nổi: Bính ! Tất cả là sự khác nhau trong câu hỏi thêm ấy. Bạn có biết Bính đã trả lời như thế nào không ? Cậu ấy không dùng lời lẽ hoa mỹ, không khoa trương hay những ý “ăn theo” số đông như chúng tôi mà chỉ có năm cái gạch đầu dòng.
- “Trước tiên thế hệ trẻ phải học, học thật nhiều, thật hăng hái, đào sâu tư duy, nghiên cứu.
- Học làm người trước khi học khoa học, học lấy kiến thức. Không để tình trạng khi trở thành người có trình độ chuyên môn cao thì lại suy đồi về mặt đạo đức.
- Yêu tổ quốc, thương mọi người vì chỉ vì Tổ quốc mới làm cho ta học hết mình, phấn đấu hết sức vì tương lai.
- Gắn liền bài học với thực tiễn.
- Đoàn kết thế hệ trẻ để bổ sung cho nhau, tạo tương lai vững chắc về mọi mặt.
Chúng tôi lặng đi, sự ghen tức đã thay thế bằng thấu hiểu ! Bính xứng đáng được điểm mười. Đó chính là bài học, phương hướng để chúng tôi tốt hơn. Cảm ơn Bính !
Trương Lê Ngọc Ân – 12 chuyên Toán
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét