BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

THẦY ƠI, CẢM ƠN VÀ XIN LỖI [10V-A]

Xuân-hạ-thu-đông, bốn mùa lặng lẽ trôi qua và một năm nữa đang bước đến. Thời gian cứ thế, cứ âm thầm làm đổi thay tất cả và nó cũng đã làm con phải xa bạn bè, xa mái trường thân thương-nơi đã có không biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn và nhất là phải rời xa thầy-người cha mà con luôn yêu dấu!
Ngược dòng thời gian tìm đến những kí ức đã qua, lòng con bỗng xuyến xao, rộn rã lạ thường. Con như một đứa con xa quê lần đầu tiên trở lại nơi chôn nhau cắt rốn để được tắm mình trong dòng suối trong vắt, ngọt ngào; như một người lữ khách đầy đam mê cứ bước mãi, bước mãi trên bãi cát nóng dù rát chân nhưng không bao giờ lùi bước. Nửa năm thôi mà con thấy thời gian sao dài quá. Nó như kéo dài đến vô tận nhưng con tin chắc rằng nó sẽ không bao giờ kéo dãn được khoảng cách giữa con và thầy.
Đã xa rồi cái ngày ấy, ngày mà con hồn nhiên tíu tít bên cạnh thầy, được thầy hỏi han, chỉ bảo cho nhiều thứ. Tuổi mười lăm không phải là bé bỏng nhưng đứng bên cạnh thầy con thấy mình sao ngây ngô, khờ dại. Thầy đã quan tâm chăm sóc và thương yêu con rất thật lòng. Sự nhẫn nại của thầy đã biến con từ một đứa học trò “viết lách” chắng ra gì đã trở nên có khả năng hơn và dần dần giỏi hơn. Ước mơ có một giải thưởng môn Văn, con chưa bao giờ nghĩ tới nhưng chính tấm lòng đầy nhiệt huyết của thầy đã chắp cánh cho con bay cao, bay xa để thực hiện được hoài bão của mình. Cầm giấy chứng nhận học sinh giỏi cấp thành phố trên tay mà lòng con lâng lâng vui sướng, nhưng con biết người vui nhất vẫn là thầy. Đối với tất cả chúng con, thầy là người phúc hậu, rộng lòng yêu thương, luôn cười tươi với chúng con mỗi khi vui và an ủi chúng con mỗi khi bị vấp ngã. Nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên con thấy gương mặt thầy lại rạng rỡ đến thế. Thầy cứ cười, cười tít cả mắt, cười ngay khi chẳng có việc gì đáng cười. Thầy chẳng nói gì với con cả, chẳng có một lời khen hay một lời chúc mừng nhưng thầy đã dành cho con rất nhiều. Một cái vỗ thật nhẹ vào vai ngày hôm ấy khiến lòng con bừng sáng lên những ngọn lửa hi vọng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người con và một khát vọng mới trong con lại trào dâng mạnh mẽ. Đôi bàn tay ấm áp của thầy, một lần nữa lại nâng con đến những ước mơ, những chân trời mới lạ, khiến con trỗi dậy một niềm tin vào tương lai tươi sáng hơn nữa. Để rồi từ đỉnh cao này con lại bay cao hơn, xa hơn đến một đỉnh cao khác. Cái tin thi đậu vào trường chuyên Lê Quý Đôn khiến con hoàn toàn sửng sốt. Niềm vui đến quá bất ngờ làm con cứ hoài nghi, cứ không tin đó là sự thật. Con như người trần lần đầu tiên bước vào thế giới thần tiên trở nên chơi vơi, lạ lẫm, đứng trên cái ranh giới mong manh giữa mơ và thực. Con như người nửa tỉnh, nửa say thỉnh thoảng lại giật mình, ngỡ ngàng trước thực tại. Một cú điện thoại của thầy đã kéo con ra khỏi bờ vực đó và con thêm tin vào cái sự thật mà con đã được nghe qua chính miệng người khác. Niềm vui trong con bây giờ mới thật sự vỡ òa. Con sung sướng, lâng lâng quá! Và cũng chính trong lúc này đây, lòng con lại dâng trào một tình cảm lạ thường, vừa biết ơn, vừa tự hào, vừa vui mừng, vừa hổ thẹn (kết quả chưa cao). Nhưng lạ thay đứng trước mặt thấy con lại không thể nào nói lên được tất cả những cảm xúc trong lòng mình. Và có một điều con luôn luôn muốn nói: “Thầy ơi, con cảm ơn thầy!”.
Thế nhưng dòng đời vốn quanh co và nhiều uốn khúc, đâu ai có thể ngủ yên trong niềm tin, trong sự chiến thắng. Đôi khi người ta mắc phải một sai lầm và biến nó thành bước ngoặc lớn trong cuộc đời của họ. Gục ngã hay đứng lên, tất cả đều phụ thuộc vào ý chí, nghị lực của mỗi con người và quan trọng hơn hết là đôi bàn tay cảm thông, nâng đỡ của người khác. Thầy ơi, con cũng thế, con cũng đã mắc phải một sai lầm hết sức ngớ ngẩn và nó đã làm cho thầy buồn suốt cả tháng trời, làm con không dám đối diện với thầy nữa nhưng cũng chính nhờ thầy mà con đã có đủ nghị lực để đứng lên, làm lại tất cả. Kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, con đã không may mắn nhưng chẳng hiểu sao con cứ cười và cứ đinh ninh một cái gì đó mơ hồ. Con không ngờ mọi cử chỉ, lời nói của con đếu tác động và ăn sâu trong lòng thầy đến thế. Và cũng kể từ ngày hôm đó thầy đã ôm ấp một niềm tin, một hi vọng nghiệt ngã. Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó đến và cướp đi ước mơ mong manh ấy. Cho đến lúc này đây, con mới chợt hiểu ra tất cả. Mấy ngày hôm trước thầy đã nói với con những câu hết sức kì lạ: “Quý học như thế này mà rớt thì tiếc quá!”.nhưng không hiểu sao con lại cho đó là một lời khen, con giương giương tự đắc và cười, một cái cười hãnh diện. con đâu biết rằng trong câu nói ấy thầy đã muốn nói với con rất nhiều điều và con cũng đâu ngờ được rằng lòng thầy đang hoang mang, buồn bã. Cứ thế, từng ngày trôi qua thầy luôn mang trong mình những nặng nề, hổ thẹn trong khi con vẫn luôn vui vẻ, hồn nhiên, ngủ quên trong cơn ảo tưởng. Để rồi kết quả đến và con thật sự bàng hoàng. Cả lớp nhìn con với cái nhìn đầy hoài nghi và tiếc nuối. Riêng con thì nỗi buồn không dâng đầy bằng sự ăn năn, hối hận vì những gì đã nói, về những việc đã làm và nhất là khi nhìn thấy hình ảnh của thầy trong ngày hôm đó thì một cảm giác tội lỗi đã trỗi dậy, ám ảnh con suốt cả thời gian dài. Xuyên qua chiếc ô ngọc bích của hàng cây phượng vĩ là hình ãnh một con người đứng bất động hồi lâu, thỉnh thoảng lại buông một cái thở dài nặng trĩu. Người ấy đưa ánh nhìn xa xăm lên bầu trời trong xanh, nơi có những đám mây biêng biếc lững lờ trôi, đôi khi lại hướng tầm mắt xuống đất, đăm đăm nhìn một cái gì đó mơ hồ. Người ấy chẳng nói năng gì và đã đứng như thế không biết tự bao giờ. Dáng hình ấy sao mà thân thương, quen thuộc đến thế, là dáng hình người thầy mà con luôn ghi nhớ. Khoảng cách giữa con và thầy chỉ là một vài cái bước chân nhưng giờ đây sao nó xa xôi quá. Là tại ánh nắng chiều man mác làm cho cảnh vật trở nên mơ hồ hay tại làn nước mắt đã hình thành nên khoảng cách? Con chẳng biết nữa, cũng chẳng hiểu tại sao. Nhưng đã có một cái gì đó làm con không thể bước đến bên thầy. Tiến một bước rồi lùi một bước, nâng chân lên rồi hạ xuống nặng nề, mọi cử động của con giờ đây sao khó quá! Giá như con chưa từng lầm lỗi, giá như con đừng quá vô tâm, giá như con dũng cảm hơn nữa, giá như…, giá như…thì ngày hôm nay đã không xảy ra cớ sự này! Cuối cùng, con chỉ biết đứng im, lặng lẽ nhìn thầy qua ô cửa lớp. những làn gió nhè nhẹ mơn man trên làn tóc, một vài tia nắng khẽ hôn lên cành cây kẽ lá và hương thơm của những đóa hoa thoang thoảng, ngọt ngào…những thứ ấy con đều rất yêu, rất quý nhưng giờ đây nó khiến con tê tái vô cùng. Con ước chi mọi vật như ngừng lại để hòa vào một giấc ngủ yên, hòa vào niềm đau chung của con và thầy. Thế rồi con lao đầu vào học, học mải miết, học quên ngày quên tháng bởi con muốn rằng mình sẽ làm được một điều gì đó thật lớn lao để nhờ vào nó nói lời cảm ơn và xin lỗi cùng thầy. Và rồi con đã đậu vào trường chuyên Lê Quý Đôn, và rồi một lần nữa con lại nhìn thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy trên gương mặt hiền từ của thầy, cũng kể từ lúc đó con biết lòng thấy vị tha, cao cả biết nhường nào!
Thầy ơi, tuy chỉ gắn bó với thầy gần một năm thôi nhưng con đã cảm nhận được tất cả tình yêu thương, tất cả sự quan tâm, chăm sóc của thầy. Thầy dạy con rất nhiều điều nhưng dạy làm người thì nhiều hơn cả. Có lẽ đi suốt cuộc đời này, con cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh người thầy thân thương- một người thầy mà con luôn yêu quý. Thầy ơi, cảm ơn và xin lỗi!

Hồ Ngọc Quý 10V-A

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét