BÌNH CHỌN

BÌNH CHỌN SÁNG TÁC NHỚ CHỌN BÀI ĐĂNG CŨ HƠN và BÌNH THEO CÁC MỨC Hay , Khá, Trung bình, Dở

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

TÂM SỰ NHỎ CỦA CON [11A1]

C on nhớ về mẹ, về gia đình trong những ngày đầy gió, nhớ lắm cái nồng của những cơn gió bất chợt, nhớ đứa em con với mái tóc vàng hoe đầy nắng, nhớ cả con sông quê trong mát, lòng con chùng xuống trong những giây phút đặt chân xuống chiếc xe buýt, chạy vội trên con đường nhỏ về nhà, con như muốn thả cho hồn mình bay theo những làn gió để gió đưa hồn con về bên mẹ, bên quê hương mà con tha thiết nhớù, chẳng hiểu tại sao lúc ấy con lại như vậy, dù muốn chạy thật nhanh về nhà, để con được ôm mẹ, được mẹ xoa đầu, được nghe cái mùi thân thuộc từ đôi bàn tay mẹ, … nhưng con laị đứng đó, lặng im, nhìn gió, nhìn những con đường chứa chan bao tình người nồng hậu, lòng mênh mang nghe tiếng gọi trong lòng.
Con đi học xa nhà, nhiều đêm nhớ tha thiết hơi ấm quen thuộc từ căn nhà nhỏ, nhớ đến cồn cào cái hình ảnh trăng soi vào góc sân, nhớ tiếng cười ngọt lịm của mấy đứa em con, nhớ lắm mẹ à…
Trong cái nắng chiều vàng vọt, gió cuốn những chiếc lá vàng bay tung toé trên mặt đường, một cảm giác buồn hiu hắt vang dội trong lòng, bóng con in dần trên nền đường, chiều nhẹ xuống, con nhìn vu vơ ra ngoài xa kia, biển cả, chợt nghĩ giờ này mẹ đang làm gì, tự nhiên nhớ khói lam chiều, nhớ đến nao lòng …
Chiếc xe trờ tới, con mệt mỏi bước chân lên, nhìn thấy thằng bạn đi xe đạp chạy ngang qua, vội chào nó, nhoẻn miệng nở một nụ cười, tự hỏi có bao giờ nó có cái cảm giác xa mẹ, xa quê hương như con… con lại nghĩ vu vơ nữa rồi… có những chuyến xe đưa bao con người đi đến những miền đất mời gọi, có những chuyến xe đưa tâm hồn về lại bến bình yên. Xe lăn bánh, chạy nhanh, để lại đằng sau một vệt khói nhỏ, man mác lòng.
Có phải đây là lần đầu tiên con về thăm nhà đâu, mà sao cái cảm giác lại thiết tha đến thế, cứ như lần đầu con xa nhà lên thành phố, rồi thật không thể lại mỉm cười nhẹ, nhớ về những giây phút con chợt oà khóc khi trông thấy nhà mình từ đằng xa qua cái cửa kính xe đầy bụi bặm… Con người có dan díu với tiếng khóc từ thưở nào rồi mẹ nhỉ, con lại thấy mắt mình cay cay, con yếu lòng quá đi mất.
Mai đây con lại xa mẹ, lại xa mấy ngày ít ỏi con ở bên gia đình, chao ôi, học trò phố huyện đi học xa nhà, chặc lưỡi rồi cũng thấy hình như mình già đi quá nhiều, vì con đã lớn hay vì hoàn cảnh bắt con như vậy nhỉ? Con nhìn chăm chú thằng em con khi nó ngủ, trông bình yên và đáng yêu làm sao, và có đôi khi con nhìn mẹ, nhìn vết xe đời in dần trên tóc mẹ, đôi lúc chạnh lòng khi thấy tóc mẹ nay sao bạc quá nhiều, sao lại thấy mình có lỗi có lỗi thế này.
Có những trang viết con phân tích nhiều thứ, có những dòng chữ đầy tình cảm ướt át con dành cho nhân vật trong thơ, văn… vậy mà, người mẹ yêu dấu của mình, con lại bỏ quên trong muôn vàn những nổi nhớ, trong những cảm xúc mông lung, con thấy mình thật có lỗi.
Vài ngày ở nhà, con tranh thủ phụ giúp mẹ, làm cho thằng em một con diều mới, tranh thủ chạy tung tăng trên cánh đồng bao la bát ngát nhà mình ngắm nhìn trời đất mênh mông, con mơ về những cơn gió, mơ về ngày tuổi còn thơ, con mơ về niềm vui tuổi nhỏ khi được ai đó làm dùm cho một con cào cào bằng lá, giờ nhìn lại thấy thằng em con cũng vậy, chẳng nỡ đánh nó khi đi về trễ mà trên tay cả đám cào cào lá tre. Con yêu điều đó, con mong em con sau này cũng sẽ nghĩ như chị nó, cũng biết trân trọng những ước mơ tuổi nhỏ, biết nhớ biết thương những điều thân thuộc của chính mảnh đất sinh ra mình.
Cánh diều tuổi thơ tung bay trên bầu trời đầy gió như con bây giờ vậy mẹ nhỉ, đôi lúc muốn bay thật xa, khao khát muốn là một điểm nhấn của một góc trời nhưng vẫn hướng về đất mẹ , nơi con sinh ra, vẫn muốn đượcníu giữ, muốn được có chỗ để cánh diều tựa vào khi khoảng không kia chẳng còn là sự thu hút mời gọi.
Con yêu tất cả những gì thuộc về nơi này và dù mai này con có đi xa, dù con có thêm một vùng đất gọi là quê hương mới thì những tình cảm trước giờ con có vẫn sẽ mãi dành cho nơi đây.

Nguyễn Đặng Thùy Trang A1-K10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét