BÌNH CHỌN SÁNG TÁC TRÊN BLOG TUYỂN SÁNG TÁC
DANH SÁCH TÁC PHẨM BÌNH CHỌN ĐỢT 1
1. Lớp 11T:
- Đơn phương (tản văn)- Nguyễn Hữu Hoàng
- Nhớ (thơ) - Nguyễn Hữu Hòang - Nguyễn Kim
2. Lớp 11V:
- Vào hạ (thơ) - Lê Đức Hoàng Vân
- Cảm ơn (thơ) - Lê Đức Hoàng Vân
- Lá thư màu tím (thơ) - Lê Đức Hoàng Vân
- Trường cũ (thơ) - Lê Đức Hoàng Vân
- Vào thu (thơ) - Lê Đức Hoàng Vân
- Rực lửa hoàng hôn (truyện) - Trần Thị Hà
3. Lớp 10A1:
- Tiếng thầy (thơ) - Lê Thị Diễm Lệ
4. Lớp 11A1:
- Tâm sự nhỏ của con (tản văn) - Nguyễn Đặng Thùy Trang
- Tản mạn trời mưa (tản văn) - Nguyễn Đặng Thùy Trang
- Trở về (tản văn) - Nguyễn Đặng Thùy Trang
- Cuộc sống nhỏ (tản văn) - Nguyễn Đặng Thùy Trang
- Ký ức và hoài niệm (tản văn) - Nguyễn Đặng Thùy Trang
5. Lớp 12L:
- Thơ (3 bài) - Trịnh Đình Hiển
6. Lớp 10V-A:
- Thoáng tâm tư (thơ) - Trần Thái Diễm Chi
- Phương và em (thơ) - Trần Thái Diễm Chi
- Cào cào lá tre (truyện ngắn) - Trần Thái Diễm Chi
- Thầy ơi, cảm ơn và xin lỗi (tản văn) - Hồ Ngọc Quý
- Lớp trưởng (tản văn) - Đỗ Lê Bảo Duyên
- Gió và mưa (tản văn) - Đỗ Lê Bảo Duyên
- Ký ức (thơ)- Hồ Ngọc Quý
- Một thoáng trở về (thơ)- Hà Kiều My
- Ngày nhà giáo Việt Nam (thơ)- Nguyễn Nhật Thu
- Chợt nhớ (thơ) - Nguyễn Thị Ngọc Ngà
7. Lớp 10T-L:
- Bà (tản văn) - Hoàng Tố Quyên
- Gửi thầy (thơ) - Hoàng Tố Quyên
8. Lớp 12Si:
- Để (thơ) - Trần Ngọc Quý
- Vẻ lặng lẽ toả sáng (truyện ngắn) - Trần Thị Diệu Hiền
9. Lớp 11Si:
- Thầy (truyện ngắn) - Trương Thị Bích Hoa
10. Lớp 11L:
- Người yêu bí mật (truyện ngắn) - Thùy Linh
- Vectơ tình bạn (truyện ngắn) - Nguyễn Quang Khải
11. Lớp Văn khóa 7 (2005 - 2008):
- Thầy đâu (thơ) - Hoàng Thanh Hải
12. Lớp 11A2
- Như một chú ếch con sống nơi trời rộng - Cao Nữ Hòang Oanh
- Vạch mốc - Trần Thị Mỹ Huệ
13. Lớp 11S-Đ
- Thức dậy (thơ) - Trần Thị Kiều
- Trường xưa (thơ) - ?
14. Lớp 12A
- Nắng (truyện ngắn) - Tạ Thị Bích Hồng
15. Lớp 10H-Si
- Bụi phấn (thơ) - Đoàn Thị Phương Trinh
16. Lớp 12T
- Học kỳ thứ 24 (tản văn) - Nguyễn Quang Hiển
17. Lớp 12S-Đ:
- Nhớ (thơ) - Trần La Đô
- Chung đuờng(thơ) - Trần Phan Hiển
18. Lớp 12A1
- Cô - niềm tin (truyện ngắn) - Mai Tường Vân
19. Lớp 11H
- Cuối đông (truyện ngắn) - Trần Nguyễn Hoàng Minh
20. Lớp 12A2
- Biết yêu thương để trưởng thành (truyện ngắn) - Diệp Thị Bích Trâm
- Tuổi mười tám (thơ) - Phan Thị Hồng Nhiệm
21. Lớp 11A
- Vài trang ký ức! (tản văn) - Trần Hữu Đức Uy
- Quê nội (truyện ngắn) - Mai Vũ Phương Nguyên
22. Lớp 12V
- Níu (thơ) - Hà Thanh Hưng
23. Lớp 12H
- Quên (thơ) - Nguyễn Thị Xuân Hiếu
- Xa nhà (thơ) - Phan Thị Thanh Nhàn
- Con đường kỉ niệm (thơ) - Lê Bá Thông
Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010
Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010
QUÊ NỘI [11A]
Ở quê hương miền Trung đầy nắng và gió thì xuân đến chỉ đem lại những cơn gió hơi se lạnh của buổi sớm mai, còn lại trời vẫn nắng rực rỡ như bao ngày trong năm. Thế nhưng trong lòng nó lại đang trỗi dậy một cái gì đó nôn nao, xao xuyến lạ thường. Nó như nghe trong những cơn gió xuân cái lạnh của sáng mồng một đầu năm, cùng cảm giác rạo rực khi sắp được cùng đại gia đình trở về quê nội, nơi đã để lại trong kí ức nó những chuỗi ngày thật bình yên và trong trẻo.
Người ta bảo Tết đến thường gợi cho con người ta nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Nó không biết mình có như vậy không, chỉ biết nó mong Tết lắm. Bởi vì trong tuổi thơ của nó thì những ngày về quê ăn Tết đều là những hồi ức đẹp. Từ lâu lắm rồi, cả gia đình bên nội của nó có thói quen: sau cái đêm giao thừa rực rỡ nào hoa, nào pháo sáng, là chuyến hồi hương của cả gia đình để mở đầu một năm mới. Ngày ấy, nó cùng đám anh chị em họ vẫn còn bé tí, ríu ra ríu rít suốt cả chặng đường. Vì cái đám trẻ đó thích lắm khi thấy chiếc xe bốn bánh mà bác tụi nó mượn được ở cơ quan lại có thể chở được hết cả gia đình tụi nó về quê.
Ngày ấy, ông nội nó còn sống và bà hãy còn khỏe mạnh nên mọi người luôn tề tựu đông đủ. Nó nhớ lắm khung cảnh cái nhà bếp nhỏ nhộn nhịp với nào là chả, thịt quay, bánh tét, dưa kiệu,… Lũ trẻ bọn nó thì nô đùa với nhau chí chóe bên cạnh cái bếp lửa chất đầy củi và sặc mùi khói. Tất cả những hình ảnh, âm thanh và mùi vị ấy đã đọng lại thánh một chuỗi kí ức thật đẹp về một cái Tết thật đầm ấm và đông vui.
Chơi chán chê, nó lại cầm đầu bọn nhóc leo lên cái mô đất rộng gần nhà tìm cây xấu hổ, hay bọn nó vẫn gọi là cây buồn ngủ. Nó thích lắm mỗi khi được đụng vào loài cây kì cục này bởi vì cái đầu ngô nghê của con nhỏ vẫn đang học tiểu học đắc chí lắm khi thấy rằng cỏ cây cũng phải khép mình, cúi rạp mình trước bọn nó.
Còn nhớ một ngày vào giữa trưa, nó cùng bọn anh chị em họ chạy lon ton ra cánh đồng gần nhà mà phóng cái nhìn ngây ngô ra khoảng trời rộng lớn chỉ toàn một màu xanh: bầu trời xanh trong với những tia nắng vàng rực rỡ, những mẫu ruộng trải dài nối tiếp nhau trong một sắc xanh tươi non, tràn trề nhựa sống, và cả màu xanh dịu mát của con mương nhỏ đang chầm chậm chảy qua. Cảm giác thật tuyệt khi được dạo bước trên những con đường nhỏ dọc theo những mẫu ruộng. Mặc dù những con đường đó đầy bùn đất và đôi chỗ còn ngập nước tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng bọn nhỏ vẫn dắt díu nhau đi mãi. Cảm giác thật tuyệt khi được bay nhảy dưới bóng râm của những lũy tre cao vút, lắng nghe tiếng bò rống, tiếng đàn vịt kêu la ỏm tỏi để tận hưởng cảm giác yên bình của một buổi trưa ở thôn quê đang tràn ngập trong từng cơn gió mát. Tất cả khung cảnh thơ mộng đó như được gói gọn trong một thước phim thật đẹp và được cất giữ cẩn thận trong suốt những năm tháng nó lớn lên.
Thế rồi ông nó mất. Nó vẫn chưa đủ lớn để cảm nhận được sự thay đổi trong những lần về quê, chỉ biết mỗi chuyến về như vậy nay gắn thêm với con đường dài ngoằn ngoèo dẫn lên mộ ông, con đường đầy hoa dại cho nó thả sức hái. Vài năm sau nữa, bà nó yếu dần và được chuyển về thành phố sống chung với con cháu. Và từ đó, nó nhận ra một sự khác biệt rất lớn trong những cuộc hồi hương của gia đình. Mọi người không về đông đủ như trước và thời gian ở lại căn nhà cũ của ông bà nội cũng rất ngắn, chỉ để quét dọn, sửa soạn bàn thờ và nghỉ ngơi mà thôi. Không còn cảnh cả nhà xum vầy trong căn bếp nhỏ, không còn những buổi trưa được chậm rãi dạo bước trên cánh đồng, tất cả như lùi dần về phía sau, mãi chỉ còn là những kỷ niệm. Nó và đám anh chị cũng ngày càng lớn. Chiếc ô tô bác nó mượn năm nào nay không còn đủ chỗ cho tất cả mọi người, mỗi gia đình phải tự đi riêng nên không còn cái nô nức mỗi sáng đầu năm nữa. Và trong cái đám nhỏ thân thiết ngày nào, nó cảm nhận được một cái gì đó đang dần đẩy chúng ra xa nhau hơn. Càng lớn, đứa nào cũng càng cắm đầu vào chuyện học, vào tivi, internet và đám bạn cùng lớp, dần trở nên hờ hững với những chuyến về quê. Nó cũng vậy! Nó chợt nhận ra đã không biết bao lần nó từ chối về quê cùng ba mẹ vì một bài kiểm tra quan trọng, vì mắc đi chơi cùng đám bạn hay thậm chí để ở nhà xem một bộ phim hay. Gần như một năm nó chỉ về quê một lần vào ngày Tết và dường như quên mất cảm giác hạnh phúc trong mỗi lần về thăm quê. Nó buồn lắm khi nhận ra những đổi thay trong con người mình, càng buồn hơn khi có lần bị thầy dạy Sử gọi là “mất gốc”, vì từ khi lên cấp ba, nó rất hiếm khi về quê nên những chuyện ở quê nội nó gần như mù mịt.
Gió xuân vẫn đang thổi ngoài kia và mùa xuân cũng đang đến thật gần. Nó hít một hơi thật sâu và mong chờ năm mới để vào ngày khởi đầu của năm, nó sẽ tìm lại những kí ức đã đánh mất. Và nó chợt nhoẻn miệng cười khi hiện lên trong đầu nó là hình ảnh một con bé đang tung tăng dưới những lũy tre, xung quanh là đám nhỏ đang cười thật giòn giã.
Người ta bảo Tết đến thường gợi cho con người ta nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Nó không biết mình có như vậy không, chỉ biết nó mong Tết lắm. Bởi vì trong tuổi thơ của nó thì những ngày về quê ăn Tết đều là những hồi ức đẹp. Từ lâu lắm rồi, cả gia đình bên nội của nó có thói quen: sau cái đêm giao thừa rực rỡ nào hoa, nào pháo sáng, là chuyến hồi hương của cả gia đình để mở đầu một năm mới. Ngày ấy, nó cùng đám anh chị em họ vẫn còn bé tí, ríu ra ríu rít suốt cả chặng đường. Vì cái đám trẻ đó thích lắm khi thấy chiếc xe bốn bánh mà bác tụi nó mượn được ở cơ quan lại có thể chở được hết cả gia đình tụi nó về quê.
Ngày ấy, ông nội nó còn sống và bà hãy còn khỏe mạnh nên mọi người luôn tề tựu đông đủ. Nó nhớ lắm khung cảnh cái nhà bếp nhỏ nhộn nhịp với nào là chả, thịt quay, bánh tét, dưa kiệu,… Lũ trẻ bọn nó thì nô đùa với nhau chí chóe bên cạnh cái bếp lửa chất đầy củi và sặc mùi khói. Tất cả những hình ảnh, âm thanh và mùi vị ấy đã đọng lại thánh một chuỗi kí ức thật đẹp về một cái Tết thật đầm ấm và đông vui.
Chơi chán chê, nó lại cầm đầu bọn nhóc leo lên cái mô đất rộng gần nhà tìm cây xấu hổ, hay bọn nó vẫn gọi là cây buồn ngủ. Nó thích lắm mỗi khi được đụng vào loài cây kì cục này bởi vì cái đầu ngô nghê của con nhỏ vẫn đang học tiểu học đắc chí lắm khi thấy rằng cỏ cây cũng phải khép mình, cúi rạp mình trước bọn nó.
Còn nhớ một ngày vào giữa trưa, nó cùng bọn anh chị em họ chạy lon ton ra cánh đồng gần nhà mà phóng cái nhìn ngây ngô ra khoảng trời rộng lớn chỉ toàn một màu xanh: bầu trời xanh trong với những tia nắng vàng rực rỡ, những mẫu ruộng trải dài nối tiếp nhau trong một sắc xanh tươi non, tràn trề nhựa sống, và cả màu xanh dịu mát của con mương nhỏ đang chầm chậm chảy qua. Cảm giác thật tuyệt khi được dạo bước trên những con đường nhỏ dọc theo những mẫu ruộng. Mặc dù những con đường đó đầy bùn đất và đôi chỗ còn ngập nước tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng bọn nhỏ vẫn dắt díu nhau đi mãi. Cảm giác thật tuyệt khi được bay nhảy dưới bóng râm của những lũy tre cao vút, lắng nghe tiếng bò rống, tiếng đàn vịt kêu la ỏm tỏi để tận hưởng cảm giác yên bình của một buổi trưa ở thôn quê đang tràn ngập trong từng cơn gió mát. Tất cả khung cảnh thơ mộng đó như được gói gọn trong một thước phim thật đẹp và được cất giữ cẩn thận trong suốt những năm tháng nó lớn lên.
Thế rồi ông nó mất. Nó vẫn chưa đủ lớn để cảm nhận được sự thay đổi trong những lần về quê, chỉ biết mỗi chuyến về như vậy nay gắn thêm với con đường dài ngoằn ngoèo dẫn lên mộ ông, con đường đầy hoa dại cho nó thả sức hái. Vài năm sau nữa, bà nó yếu dần và được chuyển về thành phố sống chung với con cháu. Và từ đó, nó nhận ra một sự khác biệt rất lớn trong những cuộc hồi hương của gia đình. Mọi người không về đông đủ như trước và thời gian ở lại căn nhà cũ của ông bà nội cũng rất ngắn, chỉ để quét dọn, sửa soạn bàn thờ và nghỉ ngơi mà thôi. Không còn cảnh cả nhà xum vầy trong căn bếp nhỏ, không còn những buổi trưa được chậm rãi dạo bước trên cánh đồng, tất cả như lùi dần về phía sau, mãi chỉ còn là những kỷ niệm. Nó và đám anh chị cũng ngày càng lớn. Chiếc ô tô bác nó mượn năm nào nay không còn đủ chỗ cho tất cả mọi người, mỗi gia đình phải tự đi riêng nên không còn cái nô nức mỗi sáng đầu năm nữa. Và trong cái đám nhỏ thân thiết ngày nào, nó cảm nhận được một cái gì đó đang dần đẩy chúng ra xa nhau hơn. Càng lớn, đứa nào cũng càng cắm đầu vào chuyện học, vào tivi, internet và đám bạn cùng lớp, dần trở nên hờ hững với những chuyến về quê. Nó cũng vậy! Nó chợt nhận ra đã không biết bao lần nó từ chối về quê cùng ba mẹ vì một bài kiểm tra quan trọng, vì mắc đi chơi cùng đám bạn hay thậm chí để ở nhà xem một bộ phim hay. Gần như một năm nó chỉ về quê một lần vào ngày Tết và dường như quên mất cảm giác hạnh phúc trong mỗi lần về thăm quê. Nó buồn lắm khi nhận ra những đổi thay trong con người mình, càng buồn hơn khi có lần bị thầy dạy Sử gọi là “mất gốc”, vì từ khi lên cấp ba, nó rất hiếm khi về quê nên những chuyện ở quê nội nó gần như mù mịt.
Gió xuân vẫn đang thổi ngoài kia và mùa xuân cũng đang đến thật gần. Nó hít một hơi thật sâu và mong chờ năm mới để vào ngày khởi đầu của năm, nó sẽ tìm lại những kí ức đã đánh mất. Và nó chợt nhoẻn miệng cười khi hiện lên trong đầu nó là hình ảnh một con bé đang tung tăng dưới những lũy tre, xung quanh là đám nhỏ đang cười thật giòn giã.
Phương Nguyên - 11Anh
CHỢT NHỚ [10V-A]
Phượng rực lửa, chia xa ngày cuối cấp
Chú ve con, khe khẽ cất tiếng đàn
Từng chiếc lá lơ phơ trong chiều nắng
Giọt mưa buồn hay nước mắt ai rơi???
Hình dáng ấy in sâu trong trí nhớ
Bài giảng xưa văng vẳng cất bên tai
Dòng lưu bút vẫn còn in mực thắm
Thuở học trò bao kỉ niệm khó phai.
Còn đâu nữa những tiếng cười năm ấy
Những buồn vui, cùng bao nỗi giận hờn
Giờ đây chỉ còn là trong kỉ niệm
Chợt giật mình khi nỗi nhớ vấn vương.
Nguyễn Thị Ngọc Ngà Vk11
Chú ve con, khe khẽ cất tiếng đàn
Từng chiếc lá lơ phơ trong chiều nắng
Giọt mưa buồn hay nước mắt ai rơi???
Hình dáng ấy in sâu trong trí nhớ
Bài giảng xưa văng vẳng cất bên tai
Dòng lưu bút vẫn còn in mực thắm
Thuở học trò bao kỉ niệm khó phai.
Còn đâu nữa những tiếng cười năm ấy
Những buồn vui, cùng bao nỗi giận hờn
Giờ đây chỉ còn là trong kỉ niệm
Chợt giật mình khi nỗi nhớ vấn vương.
Nguyễn Thị Ngọc Ngà Vk11
TUỔI MƯỜI TÁM [12A2]
Mười tám tuổi biết thương và nhớ
Một ánh mắt nâu, nụ cười trìu mến
Điều ấp ủ muốn nói cùng "người ấy"
Sao đứng trước bạn cuối đầu lặng thinh.
Mười tám tuổi giận hờn vô cớ
Sớm nắng chiều mưa đều đặn theo ngày
Có lúc thật hiền như nai ngơ ngác
Lúc giật mình hoảng hốt bà chằn ơi.
Mười tám mùa hoa em giã từ tuổi hoa
Tạm biệt bạn bè với bảng đen, phấn trắng
Những buổi chia tay sao đầy nước mắt
Em ngoảnh lại nhìn tạm biệt tuổi thơ.
Tạm biệt nhé thời áo trắng mộng mơ
Giờ đây em đã thành người lớn
Không còn mộng mơ thả hồn theo gió
Mà cuộc đời đang rộng mở đôi tay.
TÁC GIẢ: Phan Thị Hồng Nhiệm
Một ánh mắt nâu, nụ cười trìu mến
Điều ấp ủ muốn nói cùng "người ấy"
Sao đứng trước bạn cuối đầu lặng thinh.
Mười tám tuổi giận hờn vô cớ
Sớm nắng chiều mưa đều đặn theo ngày
Có lúc thật hiền như nai ngơ ngác
Lúc giật mình hoảng hốt bà chằn ơi.
Mười tám mùa hoa em giã từ tuổi hoa
Tạm biệt bạn bè với bảng đen, phấn trắng
Những buổi chia tay sao đầy nước mắt
Em ngoảnh lại nhìn tạm biệt tuổi thơ.
Tạm biệt nhé thời áo trắng mộng mơ
Giờ đây em đã thành người lớn
Không còn mộng mơ thả hồn theo gió
Mà cuộc đời đang rộng mở đôi tay.
TÁC GIẢ: Phan Thị Hồng Nhiệm
CHUNG ĐƯỜNG [12S-Đ]
Đừng làm ngơ bạn nhé
Nhà lỡ chung một đường
Hai đứa mình chẳng lẽ
Giống thiệt ... hai người dưng.
Tay mình hứa không giật
Tóc bím bạn xinh xinh
Ôi!Dễ thương chi lạ
Thỉnh thoảng ai ... giật mình.
Buổi trưa trời sẽ nắng
Mình hứa đi phía ngoài
Nhường phía trong bóng mát
Cho chân bạn khoan thai.
Cười với mình bạn nhé
Đừng làm ngơ nữa mà
Dẫu cái cười rất nhẹ
Đường về cũng ... bớt xa.
TRẦN PHAN HIỂN 12S - Đ
Nhà lỡ chung một đường
Hai đứa mình chẳng lẽ
Giống thiệt ... hai người dưng.
Tay mình hứa không giật
Tóc bím bạn xinh xinh
Ôi!Dễ thương chi lạ
Thỉnh thoảng ai ... giật mình.
Buổi trưa trời sẽ nắng
Mình hứa đi phía ngoài
Nhường phía trong bóng mát
Cho chân bạn khoan thai.
Cười với mình bạn nhé
Đừng làm ngơ nữa mà
Dẫu cái cười rất nhẹ
Đường về cũng ... bớt xa.
TRẦN PHAN HIỂN 12S - Đ
Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010
NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM [10V-A]
Muốn sang phải bắc cầu Kiều,
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Lời xưa góp nhặt trình bày,
Mong sao các bạn sau này noi theo.
Tấm gương trước đã soi treo,
Hằng ghi tạc dạ hằng đeo bên mình.
Kế thừa truyền thống văn minh,
Hai mười-mười một, học sinh nhớ ngày.
NGUYỄN NHẬT THU - AK11
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Lời xưa góp nhặt trình bày,
Mong sao các bạn sau này noi theo.
Tấm gương trước đã soi treo,
Hằng ghi tạc dạ hằng đeo bên mình.
Kế thừa truyền thống văn minh,
Hai mười-mười một, học sinh nhớ ngày.
NGUYỄN NHẬT THU - AK11
MỘT THOÁNG TRỞ VỀ [10V-A]
Gió bàng bạc cùng nắng mênh mang
Tan vào nhau, góc sân trường bé nhỏ,
Hàng ghế đá hoen ướt bụi thời gian,
Và bước chân em qua còn rơi lại màu tinh khôi áo trắng..
Nhè nhẹ
Vu vơ..
Tiếng cười khúc khích ngây ngơ em nâng niu cùng cánh phượng
Nhăt nhạnhh ấp ôm từng mảnh yêu thương ấm tiếng cô thầy
Vụn vỡ thời gian sao nỗi nhớ vẫn còn đây
Chầm chậm ùa về níu lòng người khắc khoải..
Xa xa..
Và mong manh một miền trời thơ dại
Phút bé thơ em ấp ủ trong lòng
Hai tiếng cô thầy sao quá đỗi mênh mông
Cùng bụi phấn xưa nuôi tâm hồn em lớn..
Chân em giờ bước trên đường dài tỏa nắng
Có đôi khi bỗng nhớ quá mưa xưa
Mưa của một thời hồn nhiên bình lặng
Khỏa lấp hồn và ru giấc mơ trưa..
Ngoái đầu lại nghiêng mái tóc trăng tơ,
Áo dài mộng mơ theo em chân trời mới
Lời hứa ngày xưa gió vẫn đang ngóng đợi.
Sẽ nhớ hoài, chào nhé trường xưa ơi..
Hà Kiều My_ Ak11
Tan vào nhau, góc sân trường bé nhỏ,
Hàng ghế đá hoen ướt bụi thời gian,
Và bước chân em qua còn rơi lại màu tinh khôi áo trắng..
Nhè nhẹ
Vu vơ..
Tiếng cười khúc khích ngây ngơ em nâng niu cùng cánh phượng
Nhăt nhạnhh ấp ôm từng mảnh yêu thương ấm tiếng cô thầy
Vụn vỡ thời gian sao nỗi nhớ vẫn còn đây
Chầm chậm ùa về níu lòng người khắc khoải..
Xa xa..
Và mong manh một miền trời thơ dại
Phút bé thơ em ấp ủ trong lòng
Hai tiếng cô thầy sao quá đỗi mênh mông
Cùng bụi phấn xưa nuôi tâm hồn em lớn..
Chân em giờ bước trên đường dài tỏa nắng
Có đôi khi bỗng nhớ quá mưa xưa
Mưa của một thời hồn nhiên bình lặng
Khỏa lấp hồn và ru giấc mơ trưa..
Ngoái đầu lại nghiêng mái tóc trăng tơ,
Áo dài mộng mơ theo em chân trời mới
Lời hứa ngày xưa gió vẫn đang ngóng đợi.
Sẽ nhớ hoài, chào nhé trường xưa ơi..
Hà Kiều My_ Ak11
GỬI THẦY [10T-L]
Chợt cơn mưa phùn rơi trắng xoá
Ướt mái tóc thầy…
Mái tóc chẳng còn xanh
Phải chăng đó là do bụi phấn
Vương tóc thầy theo nhịp câu thơ
Đã bao năm thầy vẫn còn đứng đó
Bục giảng yêu thương…
Đã bao lần lớp học trò ra đi
Người lái đò cần mẫn vẫn ở lại
Thầy ở lại đây, vẫy tay
Mỉm cười trong những hi vọng bé nhỏ
Rằng chúng con đi xây dựng đât nước
Rằng một mai về gầy dựng quê hương.
Con không biết thầy đã thức bao đêm
Thẫm màu đen quầng mắt…
Để cho con những bài học sâu sắc
Để cho con những đạo lý làm người.
Thầy ơi…
Con vẫn thường viết về buổi chiều hoàng hôn
Buổi chiều thu với cúc vàng rạng rỡ
Cánh cúc mềm như kỉ niệm tuổi nhỏ
Những tháng năm ghi dấu tâm hồn.
Con tạm biệt thầy…
Một buổi chiều hoàng hôn,
Dưới ánh nắng vàng ươm trong trẻo,
Giữa sân trường những cánh phượng bay.
Con chỉ ước thời gian trở lại
Để cô thiếu nữ trở lại làm cô bé
Để tóc thầy trở lại màu xanh
Để những câu thơ trở lại trong lành
Để giọt nắng trở lại màu tươi trẻ
Để con trở lại…
Gọi hai tiếng ...”Thầy ơi"
Hoàng Tố Quyên- Toán K11
Ướt mái tóc thầy…
Mái tóc chẳng còn xanh
Phải chăng đó là do bụi phấn
Vương tóc thầy theo nhịp câu thơ
Đã bao năm thầy vẫn còn đứng đó
Bục giảng yêu thương…
Đã bao lần lớp học trò ra đi
Người lái đò cần mẫn vẫn ở lại
Thầy ở lại đây, vẫy tay
Mỉm cười trong những hi vọng bé nhỏ
Rằng chúng con đi xây dựng đât nước
Rằng một mai về gầy dựng quê hương.
Con không biết thầy đã thức bao đêm
Thẫm màu đen quầng mắt…
Để cho con những bài học sâu sắc
Để cho con những đạo lý làm người.
Thầy ơi…
Con vẫn thường viết về buổi chiều hoàng hôn
Buổi chiều thu với cúc vàng rạng rỡ
Cánh cúc mềm như kỉ niệm tuổi nhỏ
Những tháng năm ghi dấu tâm hồn.
Con tạm biệt thầy…
Một buổi chiều hoàng hôn,
Dưới ánh nắng vàng ươm trong trẻo,
Giữa sân trường những cánh phượng bay.
Con chỉ ước thời gian trở lại
Để cô thiếu nữ trở lại làm cô bé
Để tóc thầy trở lại màu xanh
Để những câu thơ trở lại trong lành
Để giọt nắng trở lại màu tươi trẻ
Để con trở lại…
Gọi hai tiếng ...”Thầy ơi"
Hoàng Tố Quyên- Toán K11
CON ĐƯỜNG KỈ NIỆM [12H]
Mùa thu lá nhẹ rơi
Hằng ngày tôi đến lớp
Trên con đường quen thuộc
Mùi hoa sữa vấn vương,
Níu hồn tôi chậm lại
Ngắm lại con đường này
Con đường đầy lá rụng
Đầy kỉ niệm thân thương
Một mai khi đi xa
Tôi sẽ còn nhớ mãi
Mùi hoa sữa khôi nguyên
Thơm đầy con đường ấy
Con đường kỉ niệm xưa
LÊ BÁ THÔNG
Hằng ngày tôi đến lớp
Trên con đường quen thuộc
Mùi hoa sữa vấn vương,
Níu hồn tôi chậm lại
Ngắm lại con đường này
Con đường đầy lá rụng
Đầy kỉ niệm thân thương
Một mai khi đi xa
Tôi sẽ còn nhớ mãi
Mùi hoa sữa khôi nguyên
Thơm đầy con đường ấy
Con đường kỉ niệm xưa
LÊ BÁ THÔNG
XA NHÀ [12H]
Xa nhà nhớ mẹ nhớ cha,
Nhớ một mái nhà nhớ cả quê hương
Nhớ mùi cơm dẻo, cơm khê
Nhớ cả hương lúa đồng quê thơm lừng
Nhớ từng đứa bạn bên mình
Vui buồn chia sé những đêm tâm tình
Bây giờ cô quanh một mình
Thương thay cái kiếp học trò xa quê
Chỉ chờ mong đến ngày về
Vòng tay cha mẹ, hương quê quây quần
Gặp người bạn cũ chơi đùa
Rồi lại lưu luyến, bồi hồi chia xa
PHAN THỊ THANH NHÀN
Nhớ một mái nhà nhớ cả quê hương
Nhớ mùi cơm dẻo, cơm khê
Nhớ cả hương lúa đồng quê thơm lừng
Nhớ từng đứa bạn bên mình
Vui buồn chia sé những đêm tâm tình
Bây giờ cô quanh một mình
Thương thay cái kiếp học trò xa quê
Chỉ chờ mong đến ngày về
Vòng tay cha mẹ, hương quê quây quần
Gặp người bạn cũ chơi đùa
Rồi lại lưu luyến, bồi hồi chia xa
PHAN THỊ THANH NHÀN
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)